Nhưng lần này, cô ấy lấy hết can đảm bấm điện thoại, cho dù với tư cách bạn bè đã lâu không liên lạc, thì việc gọi điện thoại để chào hỏi cũng không phải là quá đáng phải không? Nhưng khi ấn cuộc gọi, đầu bên kia lại vang lên câu trả lời lạnh lùng: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Cô ấy gọi liên tục, từ trạng thái tắt máy cho đến không trong vùng phủ sóng...
Lúc này, ở dưới chân núi chùa Bạch Mã! Lần này Tống Thi Vũ đã đi được gần nửa quãng đường, trên người đầy vết máu, Mạc Phong cũng không khác là bao. Không biết là do vừa ngã hay là vết thương do lần đánh nhau trước, cô ấy kéo anh đi trong làn mưa, hướng về phía chùa Bạch Mã, nhưng trên mặt đất để lại một vết máu đậm.
Trương Phong theo sát phía sau từ nãy tới giờ rõ ràng cũng cảm thấy chật vật. Dù xảy ra chuyện gì thì Tống Thi Vũ cũng không chịu để hắn giúp.
“Cô Tống, để tôi giúp cô đi. Nếu cứ thế này, dù cô có lôi được anh ấy lên tới nơi thì cũng cứu tử nhất sinh mất”, Trương Phong lau nước mưa trên mặt, vội vàng nói.
Nếu cứ dùng theo cách của Tống Thi Vũ để kéo người lên, người sống còn tạm được chứ với tình hình người thực vật chỉ còn thở như Mạc Phong thì nếu cứ cố tình kéo có lẽ tình hình sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Thật sự không hiểu vị hòa thượng kia làm vậy là có ý gì. Người ta đã sắp không ổn tới nơi vậy mà còn hành hạ tới mức này. Người không biết còn tưởng là họ đắc tội với ông ta.
Nghe Trương Phong nói vậy, Tống Thi Vũ cúi đầu nhìn ngực Mạc Phong. Cô cảm giác lồng ngực anh vẫn còn phập phồng, mũi vẫn còn thở.
“Yên tâm đi. Nếu anh ấy chết thì tôi sẽ đi cùng anh ấy!”, đôi mắt cô ánh lê vẻ kiên định.
Hắn thật sự không dám nói cho Tống Thi Vũ những chuyện xảy ra. Nếu không nhất định cô ấy sẽ cảm thấy không đủ thành khẩn và sẽ leo lại từ đầu mất.
Nếu cứ như vậy thì Mạc Phong không ngoẻo cũng sẽ thành ngoẻo.
Trương Phong vội vàng bước tới đỡ hai người họ dậy. Hắn nhìn lên ngồi chùa ở ngay gần đó bèn thở phào: “Không còn xa nữa, chúng ta mau đi thôi!”
“Được…”, Tống Thi Vũ vừa đứng dậy thì phát hiện ra chân phải đau nhói. Cô cúi đầu nhìn thì thấy chân mình đã sưng vù một khối.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”