Tư Đồ Yên cảm thấy không vui lắm. Lần trước khi anh ta tới, vị hòa thượng này chẳng buồn nhìn lấy một cái. Tai sao Trương Đình Ngọc đến thì giọng điệu của ông ta lại trở nên dĩ hòa vi quý như vậy chứ? Lẽ nào anh ta không bằng Trương Đình Ngọc sao?
“Đại sư, tại sao lần trước tôi tới ông không buồn nhìn tôi lấy một lần vậy? Lẽ nào ông không biết tôi là ai sao?”, Tư Đồ Yên hỏi với vẻ nghi ngờ. Trương Đình Ngọc vừa bước vào là ông ta biết ngay, vậy thì không có lý gì mà không biết Tư Đồ Yên được. Anh ta là người kiệt xuất đời thứ ba của nhà Tư Đồ, danh tiếng lấy lừng cả Yến Kinh, không hề kém Trương Đình Ngọc, thậm chí còn hơn.
Vị hòa thượng vô danh khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là biết, cậu Tư Đồ, nhưng lần trước tôi nói rồi, cậu có quá nhiều chấp niệm, nếu không thay đổi thì đến Phật Tổ cũng không cứu nổi đâu.
“Vậy anh ta thì sao?”, Tư Đồ Yên chỉ vào Trương Đình Ngọc tức giận nói. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Trương Đình Ngọc vẫn nheo đôi mắt đầy si mê, khuôn mặt tuấn tú của anh ta khiến người khác chỉ cần nhìn là sẽ thấy yêu quý, trong lòng không khỏi nảy sinh tình cảm. Gã này đẹp trai tới mức nhiều khi đến đàn ông nhìn thấy còn phải đứ đừ chứ đứng nói là phụ nữ.
“Cậu Trương từ Thục Châu tới chùa Bạch Mã có việc gì vậy?”, vị hòa thượng vô danh làm ngơ với Tư Đồ Yên khiến anh ta như muốn phát điên. Lần đầu tiên có người không coi anh ta ra gì.
Dù gì bản thân anh ta cũng là quý tộc chính thống ở Yến Kinh, ngoài kungfu không bằng Trương Đình Ngọc ra thì thật không hiểu có điểm gì kém hơn cậu Trương.
Vậy mà tại sao sự đãi ngộ lại cách biệt đến vậy? Mặc dù không quá cung phụng Trương Đình Ngọc nhưng vị hòa thượng này vẫn dừng công việc lại và trò truyện với anh ta. Lần trước khi Tư Đồ Yên tới, dù anh có làm loạn tới mức nào thì ông vẫn coi anh như người vô hình.
Thậm chí còn bắt anh ta tới ngồi chùa rách nát kia chờ đợi. Giờ nghĩ lại đúng là mẹ kiếp, vị hòa thượng này muốn sửa gáy mình sao?
Trương Đình Ngọc khiêm tốn cúi đầu và khẽ cười: “Sư phụ xuất môn đi ngao du, đi qua Nam Đô nên tới thăm hỏi đại sư!”
“Nếu không muốn nói thật thì tôi cũng không cưỡng cầu. Hai vị về đi, hương hỏa trong chùa đủ cả rồi, tạm thời không cần dâng thêm, vì vậy xin mời hai vị về cho!”, vị hòa thượng vô danh phất tay khẽ cười.
Thái độ rõ ràng là hòa nhã hơn nhiều so với lần trước gặp Tư Đồ Yên.
Ba anh em lần lượt làm quan cho Thục, Ngô, Ngụy. Từ thứ tự này có thể thấy tài năng của Gia Cát Lượng vượt xa em trai và anh trai tới mức nào.
Nhưng khi Tào Ngụy diệt Ngô, cả gia đình Gia Cát Cẩn bị giết, sau đó khi Tư Mã Ý cướp quyền, sợ Gia Cát Đản ngăn cản nên cũng đã ra lệnh tiêu diệt hết người trong nhà họ.
Chỉ còn lại duy nhất Gia Cát Lượng. Hai người con trai của Gia Cát Lương đều tử trận trong đêm phá thành nước Thục, thế nhưng vẫn còn những người con cháu khác còn sống, không hề bị tuyệt diệt.
Vì vậy với bản lĩnh của mình, Gia Cát Lượng đã đạt được truyền thần là điều hợp lý. Hơn nữa thuật Kỳ Môn của nhà Gia Cát được công nhận là vô cùng lợi hại và nổi tiếng nhờ trận Bát Quái.
Trương Phong nghe thấy anh ta tự báo tên họ thì không nói nhiều, chỉ chắp tay lịch sự: “Trương Phong, đệ tử đơn truyền của tông Long Hổ thuộc phái Mao Sơn!”
“Ha ha, hóa ra là anh em một nhà, không biết chừng năm trăm năm trước chúng ta cùng một nhà thật đấy!”, Trương Ngọc Đình khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường.