Điều khiến Mạc Phong tức giận là bởi cô ấy có chuyện mà không nói thẳng với anh. Nếu như Nam Khương có biến thì anh cũng sẽ không hề do dự mà tới giúp.
Hơn nữa Nam Khương trước giờ luôn là một nơi vô cùng thần bí, nói không chừng bệnh của Diệp Đông Thanh tới đây cũng có thể tìm cách chữa trị. Trên đời có rất nhiều cách chữa bệnh, cũng không phải chỉ có linh chi Lửa mới chữa được. Hơn nữa, linh chi Lửa chỉ có thể làm giảm nhẹ chứ không thể chữa dứt điểm.
Qua một thời gian nữa sau khi giải quyết êm xuôi việc ở Giang Hải, Mạc Phong cũng muốn đi tìm tung tích của linh chi Lửa này. Mặc dù Diệp Đông Thanh đã có đan dược của Thường Vân Sam, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời duy trì mà thôi.
Sau khi dùng hết đan dược, chỉ có linh chi Lửa mới có thể giúp duy trì mạng sống. Mạc Phong đã đồng ý giúp cô thì nhất định phải làm được, nếu một người đàn ông nói được mà không làm được thì không xứng làm đấng nam nhi!
“Hôm nay mọi người nấu món gì vậy, thơm quá!”, Mạc Phong đi từ cửa vào, hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
Diệp Đông Thanh đang ngồi trên ghế sô pha híp mắt lại nói: “Tôi cũng không biết, có gì thì ăn nấy thôi“.
Mạc Phong đi tới nắm cổ tay của Diệp Đông Thanh, mạch đập hơi yếu nhưng vẫn ổn định, ngoài ra không có vấn đề gì khác.
Xem ra đan dược của Thường Vân Sam quả thực có tác dụng, hai ngày trước khi anh bắt mạch cho cô thì thấy cô có biểu hiện mất máu, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hiện giờ uống xong đan dược thì cảm thấy cô ấy có sức sống hơn rất nhiều.
“Không sao chứ?”, Mạc Phong vỗ vai cô hỏi.
Mặc dù đang là mùa thu nhưng Diệp Đông Thanh đã mặc áo bông và đồ giữ ấm của mùa đông, lại còn suốt ngày buồn ngủ y hệt một chú gấu trúc ngủ đông vậy.
Hơn nữa mùa đông của Giang Hải không quá lạnh, mặc hai chiếc áo là đủ ấm rồi. Hiện giờ bên ngoài trời vẫn là hai mươi, ba mươi độ, vậy mà Diệp Đông Thanh đã mặc áo bông.
Điều đó có nghĩa trong cơ thể cô, hàn khí đang dần xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng.
“Mạc Phong...”
Diệp Đông Thanh khẽ gọi.
“Sao vậy?”
“Sắp sinh nhật tôi rồi, sinh nhật hai mốt tuổi“.
Lúc này Mạc Phong mới nhớ hình như sinh nhật cô trùng với Trung thu nên vội vã hỏi: “Vậy cô muốn quà gì nào? Tôi sẽ tặng cô!”
“Tôi... Tôi muốn được ngồi khinh khí cầu...”
“Ngồi khinh khí cầu? Đừng nói cô muốn ngồi khinh khí cầu bay sang Thổ Nhỹ Kỳ nhé?”
“Liệu có xa quá không?”
“Cứ để tôi lo đi, ba ngày nữa sinh nhật đúng không. Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho cô một sinh nhật độc nhất vô nhị, không phải chỉ là khinh khí cầu thôi sao? Tôi sẽ thu xếp!”
“...”
Diệp Đông Thanh ngoắc ngoắc tay gọi: “Anh qua đây đi tôi có chuyện nói với anh!”
“Chuyện gì vậy?”
Lúc Mạc Phong ghé sát lại gần, Diệp Đông Thanh thơm vào má anh một cái rồi nói: “Hi hi, đây là phần thưởng của anh!”
“Nhóc con, giờ còn biết hôn trộm người ta nữa à“.
“Chậc chậc, thì sao lẽ nào anh định đánh tôi?”
Những ngày tháng vui vẻ thế này thực khiến người ta mãn nguyện. Nếu có thể cứ sống những ngày tháng hạnh phúc như vậy thì thật tốt!
Một lúc sau, cửa phòng bếp đã mở ra, mấy cô gái lần lượt bưng đồ ăn ra.
“”Rửa tay ăn cơm đi!”, Mục Thu Nghi gọi với theo hai người đang ngồi ở phòng khách rồi lại đi vào bếp.
Mạc Phong cũng vào theo xem có giúp được gì không, nhưng anh đang đứng trong bếp thì nghe thấy một bản tin phát trên TV.
“Đây là thi thể nữ thứ ba được phát hiện ở Giang Hải gần đây. Nạn nhân 16 tuổi, đang học cấp ba tại Giang Hải, mất tích ba ngày trước. Cũng giống như hai thi thể trước, lúc được phát hiện trên cơ thể cô bé có những vết thương bầm tím như bị thừng siết... Vụ án hiện giờ vẫn đang được điều tra!”
Trên TV đang chiếu hình ảnh nạn nhân nhưng được làm mờ đi. Trên người cô bé quả nhiên có những vết thương bị bầm tím.
Còn có hình ảnh người nhà cô bé đau lòng đến chết đi sống lại. Nghĩ cũng phải, một cô bé mới mười sáu tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn vậy mà chết một cách tức tưởi như vậy thì gia đình ai mà không đau lòng?
“Hầy, thật đáng tiếc. Đây là người thứ ba trong tuần này rồi!”,Diệp Đông Thanh thở dài bất lực.
Có người còn trẻ măng đã mất mạng, có người dù thế nào cũng nhất định muốn được sống.
Mạc Phong khẽ quay đầu lại hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hai người trước thì sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như là học sinh, là học sinh trường Trung học Nam Xuyên, người còn lại là học sinh trường trung học Hùng Gia, tất cả đều là học sinh dưới mười tám tuổi.
Anh khẽ chau mày. Lẽ nào lại là giết người cướp của tại Giang Hải sao?
“Hơn nữa trên người bọn họ đều có vết trói. Cách thức cũng rất giống nhau, nơi phát hiện đều là ngoại ô và đều không mặc quần áo!”, Diệp Đông Thanh nói tiếp.
Có thể ra tay với ba nữ sinh trong vòng một tuần thì chứng tỏ hung thủ không phải là tay mơ mà rất có thể là tội phạm chuyên nghiệp. Dù là Mạc Phong thì cũng không thể nào ra tay với những cô nữ sinh như vậy.