Tần Lam kinh ngạc hỏi: “Ông ấy… có thể điều trị à? Khi còn nhỏ tôi từng đi lên đó, chỉ thấy ông ấy lẩm bẩm gì đó thần bí lắm, nghe người ta nói ông ấy bị thần kinh lại không con cái gì nên lên trên núi ở.”
“Cô chắc chắn ông ấy không con không cái?”
“Chắc chắn mà! Lúc trước khi còn nhỏ bố tôi nói cả đời ông ấy chưa từng kết hôn, khẳng định không con không cái. Vả lại lúc đó ông ấy cũng năm mươi tuổi rồi, đã qua nhiều năm như vậy, ít nhất cũng bảy mươi tuổi rồi ấy!”
“…”
Trương Phong không kìm được vỗ tay vui mừng.
Mạc Phong nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Âm Dương cả đời không thể kết hôn, giống như đạo sĩ chúng tôi phạm vào mệnh cách ngũ tệ tam khuyết. Người mà mọi người nói có tám chín mươi phần trăm chính là người cần tìm đấy! Bắt buộc phải tìm thấy trước khi trời sáng, không thì không ai có thể cứu được cậu ta!”
Đã nói như vậy rồi thì đương nhiên mọi người lập tức di chuyển chạy về phía Đông thành phố.
Tần Lam gọi người đưa Hồng Yên trở về trước, lại gọi điện cho đồn cảnh sát đưa thi thể Tiểu Trương trở về. Cô còn đặc biệt nhấn mạnh rằng phải giữ kính chuyện này.
Nếu như mấy chuyện này bị rò rỉ ra ngoài thì nhất định sẽ dấy lên sự hoảng loạn không cần thiết.
Vào khoảnh khắc này cô bỗng phát hiện mình cách thế giới Mạc Phong đang sống rất xa!
Dường như hai người không phải là người cùng một thế giới. Hôm nay bản thân gặp phải loại chuyện này ngoại trừ chạy thì vẫn là chạy. Thậm chí từ đầu đến cuối đều cô cũng chẳng làm rõ được thứ hại người rốt cuộc là người hay là thứ gì.
Lúc ngồi trong xe hướng về phía Đông, Tần Lam vẫn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời muốn nói đến miệng lại nuốt trở về.
Họ đi tới phía Đông thì đã là hai giờ khuya.
Đoán chừng thêm ba tiếng nữa là trời sẽ sáng, đến lúc đó nếu như vẫn chưa tìm thấy người gọi là Nghiêm đại sư kia thì người bị trói ở trên ghế sau xe cũng chẳng có chút hy vọng cứu sống nào.
Họ đi tới chân núi Tam Khai. Còn tại sao lại có cái tên này thì có lẽ liên quan tới tạo hình của ngọn núi.
Anh đưa bàn tay phải ra, gập ngón cái và ngón út lại tạo thành hình dạng giống y như ngọn núi này. Tóm lại là nhìn nó không khác gì cái chân gà ngâm sả tắc.
“Những vị bác sĩ như thế này có tính tình kỳ quặc. Nếu khi gặp mặt mà ông ta nói bất kỳ điều gì thì cũng không được tức giận!”, Trương Phong thấy chiếc xe dừng lại bèn nói với giọng nghiêm túc.
Mạc Phong quay đầu lại cười xấu xa: “Nhìn cậu kìa, chúng ta có làm gì ông ta đâu. Tìm đến xin cứu giúp, nếu ông ta chữa được thì chữa, không được thì thôi, lương y như từ mẫu hà tất phải bốc hỏa?”
“Anh không hiểu, loại người này vô cùng ngạo mạn, tính khí vô cùng kỳ quặc!”
“…”
Đường lên núi quanh co, khúc khuỷu, bốn phía đều có lan can, hơn nữa có vẻ được sơn không lâu. Xem ra con đường này cũng có người đi lại.
May mà núi Tam Khai cũng không quá cao. Họ đi tầm ba mươi phút là đã nhìn thấy một ngôi nhà tranh ở phía trên với hàng rào tre bao xung quanh.
Bên cạnh có khe nước từ trên núi cao chảy xuống, bên ngoài còn có rừng trúc, hơn nữa số trúc này có màu tím.
“Rừng trúc màu tím, lẽ nào người sống ở đây cũng là người tu đạo sao?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Rất khó để nhìn thấy rừng trúc tím. Muốn biến rừng trúc thành màu tím, ngoài thiên thời địa lợi và nguồn nước ra thì còn cần nguồn linh khí dồi dào.
Sau khi bước vào khu rừng, mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Mạc Phong đi tới trước hàng rào, nhìn vào bên trong: “Có ai ở đây không? Có ai không? Chúng tôi tới chữa bệnh“.
Gâu gâu gâu!
Một con chó hung dữ từ bên trong phóng ra.
Nó nhìn bọn họ và sủa inh ỏi.
Họ nhìn kỹ thì phát hiện ra đây không phải là chó, mà là…một con hồ ly!
“Giờ đến cả hồ ly cũng sủa tiếng chó rồi sao? Việc học thêm một ngoại ngữ quan trọng thật đấy! Có lẽ ông ta là người đầu tiên nuôi hồ ly như chó cũng nên!”
“Muộn thế này rồi tới xem bệnh cái con khỉ gió à? Cút đi, ngày mai quay lại!”, giọng một người đàn ông với vẻ bực bội vọng ra.
Mạc Phong lập tức chau mày. Đúng như những gì
Trương Phong nói, ông cụ này đúng là người có tính tình kỳ quặc.
Nhưng anh không hề tức giận, vì dù sao tới tìm người ta giúp đỡ nên đương nhiên là phải hạ mình một chút.