**********
Mạc Phong bước tới nhìn chiếc hộp da nhỏ. Khóa mật mã kiểu Ý, hơn nữa còn giống kiểu mật mã Morse. Hai mươi năm trước mà đã có thể tạo ra được hộp mật mã như thế này rồi sao?
Sở Nam Thiên quay qua vội vàng lên tiếng: “Thiếu chủ, đây là đồ mà mẹ để lại cho cậu, cậu mở ra xem đi!”
“Có khi nào bên trong cất giữ bí mật mà nhà họ Mạc cố gắng bảo vệ bao lâu nay không?”, Triệu Vô Cực ngồi xuống bên cạnh chiếc hộp.
Nhìn cả chiếc hộp cũng không thể tìm ra được một kẽ hở nào.
Trương Phong bước lên nhìn khóa mật mã: “Ôi trời, sao nhìn giống khóa Lỗ Ban thế?”
“Khóa Lỗ Ban sao? Không phải khóa mật mã của Ý à?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ
Nghe nói loại khóa này phải dùng tám mươi mốt cách mở khóa theo đúng thứ tự thì mới có thể mở ra được. Chỉ cần sai một đường thì sẽ không thể mở chiếc hộp ra.
Mạc Phong ngồi xuống đập vào chiếc khóa nhưng cũng không thể làm gì.
“Đây là khóa sao? Cứng quá?”, Triệu Vô Cực cũng cảm thấy cạn lời.
Trương Phong cũng thử mở khóa. Mật mã này không giống mật mã điện tử, đây là một chiếc hộp hình vuông giống như khối rubik.
Hơn nữa bên cạnh còn có một ổ khóa hình cầu. Một chiếc hộp mà có tới tận hai ổ khóa.
Có lẽ phải cùng vặn cả hai ổ khóa vào vị trí nhất định thì mới có thể mở ra được.
Triệu Vô Cực lấy một cái búa mang tới: “Cần gì phải phiền phức như vậy, mọi người tránh ra, để tôi bổ cho một nhát!”
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy. Hắn cầm đầu búa gõ vào ổ khóa.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên, nhưng ổ khóa vẫn không hề bị biến dạng.
Sau đó hắn lại bổ vào chiếc hộp nhưng cũng chỉ nhận lại được kết quả tương tự.
“Cái món này làm bằng da bò thật sao? Sao lại cứng thế!”, Triệu Vô Cực ngồi xuống nhìn chiếc hộp.
Ông Cung lập tức ngăn cản bọn họ dừng cách làm không đúng để mở khóa: “Dừng dừng dừng! Chiếc hộp này không phải có thể tùy ý mở được, dù có bị đốt hay ngâm nước cũng vậy thôi. Ngay cả dùng máy khoan cũng phải bó tay, làm gì có chuyện dễ mở thế! Nếu mà dễ vậy thì sớm đã bị người ta mở ra lấy đồ bên trong đi mất từ lâu rồi!”
“Nhưng nếu không mở được thì sao biết bên trong có thứ gì chứ?”, Sở Nam Thiên cũng cảm thấy không hiểu.
Mọi người chỉ biết nhìn nhau.
“Anh Mạc, anh nhìn xem đây là gì.”, Trương Phong chỉ vào một vị trí hõm xuống giữa ổ khóa.
Một vết hõm hình giọt nước.
“Hình gì vậy? Cũng không thấy cơ quan nào!”, Triệu Vô Cực chỉ vào giữa ổ khóa và gãi đầu.
Hình như Mạc Phong nhận ra điều gì đó bèn lấy con dao găm ra cứa vào đầu ngón tay mình và nhỏ máu vào vị trí giữa ổ khóa.
Ầm ầm ầm.
Ổ khóa lập tức rung lên.
Cạch.