“Cô Vương! Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được đâu ạ. Cho dù cháu trai của cô có xuất sắc đến mấy cũng không hợp đâu. Dù anh ấy nghèo đến mức phải đi ăn xin thì cháu cũng bằng lòng đi ăn xin cùng anh ấy! Hơn nữa, cô sai rồi, không phải cháu nuôi anh ấy đâu, mà là anh ấy nuôi cháu!”
Tống Giai Âm cau mày, giận dữ nói. Người khác nói cô ấy thì cô ấy có thể vẫn khiêm tốn chấp nhận, nhưng cô ấy không cho phép bất cứ một ai nói xấu Mạc Phong dù chỉ chút ít.
Người phụ nữ trung niên nhếch môi cười ha hả, hình ảnh của tầng lớp sống ở khu đô thị nhỏ không lẫn vào đâu được.
“Cậu ta sao? Đừng nói nhảm nữa đi. Cô thấy người cậu ta cũng khoẻ khắn, rắn chắc phết đấy. Cháu bảo cậu ta là con nhà giàu có thế hệ thứ hai thì cô không tin đâu. Nếu cháu bảo cậu ta là một thằng bảo vệ thì cô tin sái cổ luôn!”
Mạc Phong không khỏi chế giễu: “Bà nói đúng thật, tôi làm bảo vệ đấy, nhưng nói không chừng, cháu trai của bà đến một thằng bảo vệ như tôi cũng chả bằng đâu!”
“Vớ vẩn, cậu có biết cháu trai tôi làm ở đâu không? Tập đoàn Hưng Mậu đấy! Lương tháng hơn hai mươi nghìn tệ, thế mà còn không bằng một thằng làm bảo vệ như cậu à?”
“Bà nhìn sang đây!”
“...”
Anh chỉ ra ngoài cửa, người phụ nữ trung niên cũng nhìn theo chỗ ngón tay anh chỉ.
“Ha ha, một chiếc xe van, khoe cái gì mà khoe. Cháu trai tôi lái Porsche nhé! Đã nghe thấy hãng Porsche bao giờ chưa?”
“Xe Van? Nhìn kỹ lại một chút đi!”
“Nhìn kỹ cũng vậy thôi, không phải xe van, thì cũng là một chiếc Chevrolet!”
Nhưng khi quay đầu lại, bà ta tình cờ nhìn thấy chiếc xe van đang lái đi, sau đó một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi xuất hiện, anh bấm chìa khóa xe, đèn xe Ferrari bỗng lóe lên.
“Những thứ khác thì tôi không dám nói, nhưng chiếc xe nát này của tôi cũng đủ để mua được mười chiếc Porsche của cháu trai bà đấy!”,
Mạc Phong khẽ nhếch miệng.
Anh không quan tâm đến người phụ nữ trung niên này nữa, mà ôm Tống Giai Âm quay người bước vào thang máy.
Trong thang máy, hai người nhìn nhau mà chợt mỉm cười, sau đó bật cười ha hả.
“Cái bà Vương này thật phiền phức. Bà ta suốt ngày đến giới thiệu cháu trai với em. Người không biết thì tưởng là cháu bà ta lái xe Porsche thật cơ, nhưng thực ra, ai cũng biết chiếc xe đó còn nợ hơn năm trăm nghìn tệ. Ngày nào cũng lái xe đỗ bên ngoài trường học để loè người, cứ giới thiệu cho em bằng được!”,
Tống Giai Âm cười tủm tỉm, nhưng có vẻ như động phải vết thương nên cô ấy lập tức nhăn mặt lại. . Ngôn Tình Sủng
Sau khi cửa thang máy mở ra, Mạc Phong nhanh chóng bước ra ngoài, đi theo hướng cô ấy chỉ. Vừa mở cửa đã có một mùi thơm ập đến.
Quả nhiên là phòng của con gái khác hẳn với phòng của con trai, phòng của con trai vừa mở ra là đã thấy mùi hôi.
Bước vào trong liền có cảm giác thực sự ấm cúng, tuy ngôi nhà rất đơn sơ chỉ với một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn 40m2, nhưng lại vô cùng gọn gàng.
Ngay cả khi cô ấy sống một mình, nhà cửa vẫn rất sạch sẽ, ngoại trừ một số đồ lót của Tống Giai Âm đang treo trên móc trong phòng khách, còn có cả quần ren và quần lọt khe.
Xem ra cô gái nhỏ này lúc thường cũng khá thú vị đấy chứ. Dường như biết Mạc Phong đang nhìn chằm chằm đống đồ kia của mình, khuôn mặt xinh xắn bỗng đỏ bừng bừng như vắt ra được nước.
Không ngờ hôm nay Mạc Phong lại đưa cô ấy về nhà, gương mặt vốn hơi tái nhợt vì chảy máu, lúc này lại đột nhiên nóng bừng lên.
“Nếu anh thích thì em tặng anh vài cái nhé?”,
Tống Giai Âm trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt vẫn đỏ như quả cà chua.
Mạc Phong thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười cười:
“Đừng trêu anh nữa, anh... anh vô tình nhìn thấy mà...”
Anh đặt Tống Giai Âm ngồi lên ghế sofa, sau đó tìm hòm thuốc trong tủ, mở hòm rồi lấy băng gạc ra.
“Em cố chịu nhé, một lát là xong thôi!”,
anh nhìn vết thương đỏ tươi dưới chiếc cổ xinh đẹp, dịu dàng nói.
Phụ nữ lúc nào cũng yêu cái đẹp, nếu để lại sẹo, chắc chắn Tống Giai Âm sẽ buồn lắm.
Cô ấy như nhìn ra được suy nghĩ của Mạc Phong, nhưng lại rất bình tĩnh: “Không có gì to tát đâu. Người thôn quê như bọn em vấp ngã là chuyện bình thường ấy mà, vả lại... ban nãy em vừa hay đỡ được một nhát dao cho anh, đừng nói là bị thương chút xíu, cho dù có chết, em cũng bằng lòng!” “Em lại bắt đầu rồi đấy. Nói linh tinh gì thế? May là không bị thương đến chỗ xương, chỉ bị thương ngoài da thôi, chắc không để lại sẹo gì đâu!”