Người đàn ông trung niên kia hít sâu một hơi, không nói gì nữa. Dù sao ông ta cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, sao có thể để một thằng nhãi ranh chọc tức nhiều lần đến mức chỉ muốn mắng nhiếc thế được.
Kiềm chế! Ông ta là người có tu dưỡng!
Bạch Như Nguyệt cũng kéo tay áo Mạc Phong, trầm giọng nói: "Im lặng đi! Cậu nói linh tinh gì đấy, trước đó chúng ta chỉ diễn kịch thôi mà!"
"Tôi biết! Kỹ thuật diễn xuất của tôi cũng được đúng không, cô nhìn xem, bố mẹ cô tin sái cổ rồi kìa. Cô chủ Bạch nhớ trả công cho tôi nhé", anh nhíu mày, vẫn nói với vẻ ngứa đòn.
Anh thật khiến người khác chỉ muốn tháo giày cao gót ra đập! Họ lên căn phòng nhỏ trên tầng, mở cửa ra. Mạc Phong suýt tưởng mình vào nhầm phòng, vì trong phòng toàn đồ dành cho trẻ con, thậm chí còn có cả nôi nữa!
Theo anh biết, em trai Bạch Như Nguyệt đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi, đúng là cậu ta nhỏ tuổi hơn cô ấy một chút, nhưng cũng không cách nhiều đến thế chứ! Chẳng lẽ là năm, sáu tuổi chứ không phải mười lăm, mười sáu tuổi ư?
Mạc Phong nhìn quanh phòng, thấy một người đang ngủ trong cái nôi lớn kia.
"Dật Dật dậy rồi à chị tìm bác sĩ đến khám cho em này, được không?", Bạch Như Nguyệt ngồi xổm trước mặt cậu thiếu niên, dịu dàng nói.
Chăn chậm rãi được kéo xuống, một thiếu niên có khuôn mặt non nớt ló đầu ra ngoài, tuy khuôn mặt cậu ta còn trẻ con nhưng vẫn biết được tuổi, cậu ta cũng khoảng mười mấy tuổi rồi!
Nhưng tai nạn giao thông kia đã khiến tâm trí cậu ta quay về lúc khoảng mười năm trước, lần đầu tiên Mạc Phong gặp phải chuyện này!
Tuy trong Tây y cũng từng có trường hợp này, đúng là nếu gặp phải tai nạn giao thông hoặc bị sốc mạnh, tinh thần của con người sẽ dễ gặp phải vấn đề hơn.!"Chị, kẹo mà chị nói sẽ mua cho em lần trước đâu? Chẳng phải chị đã hứa sẽ mua kẹo cho em sao?", giọng thiếu niên nghe rất non nớt, không khác gì trẻ con năm, sáu tuổi.
Hình như ngay cả yết hầu cũng bị co lại rồi, chẳng lẽ tai nạn giao thông còn có tác dụng cải lão hoàn đồng chắc?
Bạch Như Nguyệt lấy sô cô la ra khỏi túi, đưa cho cậu thiếu niên, lúc này cậu ta mới vui vẻ hơn, lối suy nghĩ cũng giống hệt trẻ con, chỉ cần được ăn, được uống là vui rồi.
"Cậu xem, bệnh của em trai tôi có chữa được không thế?", cô ấy quay đầu nhìn Mạc Phong, hỏi dò.
Nhưng lúc này Mạc Phong đang nhìn chằm chằm vào mắt cậu thiếu niên.
Trống rỗng!
Mắt cậu ta trống rỗng!
Cho dù não có vấn đề thì mắt cũng không trống rỗng như vậy, chỉ khi trúng độc hoặc bị cấy trùng thì mới thế mà thôi.
"Có lẽ em trai cô thành ra thế này không phải do tai nạn giao thông! Đương nhiên nó cũng có vai trò trong chuyện này, nhưng không phải tất cả".
Anh nói rồi kéo tay thiếu niên, tiến hành bắt mạch. Tuy chưa đạt tới trình độ am hiểu vọng, văn, vấn, thiết nhưng anh vẫn biết cách bắt mạch.
Chứ chưa bằng sư phụ, nhìn cái là biết ngay người ta có bị bệnh không, còn sống được bao lâu!
Nhưng khi bắt mạch, anh phát hiện hơi thở của cậu thiếu niên rất yếu, thậm chí còn không thấy mạch đập.
Mạc Phong lập tức buông tay ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không có hơi thở, không có mạch đập... Mẹ nó chứ, chẳng phải đã chết rồi à?"
"Sao thế?", Bạch Như Nguyệt bước đến gần, hoảng sợ nói.
Khi thấy nét mặt này của Mạc Phong, cô ấy bỗng có linh cảm xấu.
Anh quay đầu nhìn Bạch Như Nguyệt, trầm giọng hỏi: "Tai nạn giao thông mà em trai cô gặp phải lúc đó có nghiêm trọng lắm không?"
"Nghiêm trọng chứ, còn bị xuất huyết não, cứu chữa bao lâu mới được, có chuyện gì à?"
Mạc Phong nhất thời không biết nên nói thế nào, anh gãi đầu cười khổ: "Tôi có hai suy đoán! Thứ nhất, cậu ta đã bị mất một vía trong ba hồn bảy vía khi gặp tai nạn, nên trí tuệ mới giảm đi!"
Cách giải thích này rất phổ biến trong Đạo gia, người ta hay nói sợ hết hồn cũng vì nguyên nhân đó. Nếu bị va chạm mạnh, rất có thể con người sẽ bị mất một vía, nhưng Mạc Phong không có năng lực tìm vía đó về, chỉ Trương Phong mới có cách mà thôi.
"Vậy suy đoán kia là gì?", Bạch Như Nguyệt vội hỏi.
Anh nghiêm nghị giữ cổ thiếu niên, ngửi thử: "Suy đoán kia chính là cậu ta đã bị người ta cấy trùng, hay nói cách khác là bị nguyền rủa!". ngôn tình hay
"Cấy trùng á? Chẳng lẽ có người nhắm vào nhà họ Bạch chúng tôi ư?"
"Có phải cấy trùng không, cứ thử thì biết".
"Mạc Phong lấy một cái bình nhỏ ra khỏi túi, đổ một viên thuốc màu tím ra.
"Thanh Phong đan? Sao cậu lại có nó?", Bạch Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Trước đó, nhà họ Bạch đã mời trụ trì của chùa Bạch Mã ở Nam Đô đến xem bệnh vì nghi ngờ cậu thiếu niên gặp ma, nào ngờ sau khi khám xong, trụ trì đó chẳng nói năng gì, chỉ lắc đầu, bảo mình không đủ năng lực cứu, nhưng ông ấy biết một loại thuốc chữa được bệnh này.
Phải dùng Thanh Phong đan được luyện chế từ máu của dược tiên, oan hồn và các loại thuốc khác!
Máu của dược tiên, oan hồn, dược liệu nghìn năm khó gặp, không thể thiếu bất cứ thứ nào, hơn nữa chúng đều rất khó tìm. Đầu tiên, không biết dược tiên còn sống hay không, thứ hai, ngay cả nhà họ Diệp cũng chưa chắc đã có dược liệu nghìn năm, cho dù có thì cũng không muốn đưa cho người ngoài.
Thế nên có thể nói, Thanh Phong đan là đan dược đặc biệt, có lẽ khắp thế giới chỉ có mỗi một viên mà thôi!
Mạc Phong ngẩn người, quay đầu lại, cười khẽ: "Một ông lão đã dặn tôi đưa nó cho cô, bảo tôi tới Yến Đô tìm cô, còn nói sau này cô đừng cử người đến làm phiền ông ấy nữa, bằng không ông ấy sẽ tức giận".
"Ra ngoài đi!"
Anh quát lên, giọng nói cũng nghiêm nghị hẳn.
Bạch Như Nguyệt đành ngoan ngoãn theo bố mẹ ra ngoài.
"Tên này có đáng tin không thế? Để bố gọi người trước nhé, nếu không chữa được, hôm nay bố sẽ đánh tàn tật cậu ta!", người đàn ông trung niên cầm điện thoại lên, tức giận nói.
Bạch Như Nguyệt đang đứng cạnh sầm mặt, người ta đã dùng đan dược đặc biệt để cứu người, không ngờ bố cô ấy lại hẹp hòi đến thế!
"Đủ rồi! Con đã đưa cậu ấy tới đây, con sẽ gánh chịu mọi hậu quả!"