Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 228: Chương 228: Sửa đổi quyền pháp






Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cháu gái, Tô Thanh Hà dường như cũng hiểu được phần nào câu chuyện.

"Lúc trước tôi có nghe Tiểu Nguyệt nói, võ nghệ của cậu rất khá, cậu học từ đâu vậy?"

Mạc Phong gãi đầu và cười gượng: “Tôi chỉ học qua loa thôi, kết hợp những thứ tốt nhất của các môn phái rồi tự luyện thành của riêng mình. Tôi cũng đã từng gặp qua Bát cực quyền của nhà họ Tô, nhưng Bát cực quyền mà nhà họ Tô sử dụng có vẻ là một phiên bản đơn giản hơn, tôi cũng đã tự mình chỉnh sửa đi một chút! "

"Chỉnh sửa? Ý cậu là quyền pháp của chúng tôi có vấn đề?", Tô Thanh Hà ngạc nhiên hỏi.

Anh gật đầu cười khà khà: “Không chỉ có vấn đề mà vấn đề còn rất lớn. Có phải lúc luyện tập các ông thấy càng luyện càng mệt mỏi, càng luyện càng kiệt sức không?"

Vài người không khỏi kinh ngạc nghĩ về những lời Mạc Phong vừa nói, có vẻ như đúng là như vậy.

Càng sử dụng về sau thì cảm giác đánh ra càng nặng, nếu tăng cường độ luyện tập thì ngày hôm sau cánh tay sẽ không thể nhấc lên được.

“Vậy điều này không còn xảy ra với quyền pháp sau khi cậu sửa đổi nữa ư?”, Tô Thanh Hà hỏi như muốn thỉnh giáo thêm.

Anh gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Điều này là đương nhiên, quyền pháp tôi sửa đổi có bổ sung thêm các loại võ công khác, vừa hay có thể bù đắp những thiếu sót của Bát cực quyền!"

Ông quản gia ngồi bên cạnh nhếch môi hừ một tiếng: “Cậu cho rằng chiêu thức quyền pháp này là do cậu sáng tạo ra à, muốn đổi thì có thể thay đổi sao? Rất nhiều đại sư võ học không dám tùy tiện thay đổi chiêu thức quyền pháp. Mỗi chiêu thức đánh ra đều đã được định sẵn, miễn cưỡng thay đổi sẽ phản tác dụng đối với cơ thể!"

“Đó là do người tạo ra Bát cực quyền đã bị sai ngay từ đầu!”, Mạc Phong đặt đũa xuống hừ nhẹ một tiếng: “Hay là đợi lát nữa chúng ta thi đấu xem sao!”

“Tôi cũng đang có ý này!”, ông quản gia nói với ánh mắt nảy lửa.

Dường như cũng rất không hài lòng với Mạc Phong, ông cụ Tô ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm thôi, đừng nói những chuyện này nữa!"

“Tôi ăn no rồi, tôi vào phòng luyện công chờ cậu Mạc trước đây!”, ông quản gia đặt bát đĩa xuống, đi thẳng ra cửa.

Tô Nguyệt ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Chú Tường bị làm sao vậy? Sao đang yên đang lành chú ấy lại tức giận như vậy?"

Mạc Phong cũng dang hai tay cười vô tội: “Ai mà biết được chứ, nói không chừng lại đang ghen tị với vẻ trẻ trung đẹp trai của tôi rồi!"

Mọi người: "Ọe..."

Ăn tối xong.

Đúng ra Tô Nguyệt muốn dẫn Mạc Phong đi xem xung quanh nhà một chút.

Nhưng không thể nào chịu nổi sự giục giã liên tục của quản gia.

“Chú Tường, vừa ăn cơm xong đừng vận động mạnh!”, Tô Nguyệt phùng má nói nhỏ.

Ông quản gia hừ một tiếng: “Nếu cô chủ đã nói như vậy, vậy tôi cũng sẽ không làm khó người khác. Chỉ mong sau này có vài người đừng tùy tiện ăn nói ngông cuồng nữa! Thật không biết tự lượng sức mình!"

“Không sao, vừa hay tôi ăn cơm xong cũng muốn vận động một chút. Dù sao lần này tôi cũng chỉ cần dùng một tay là đối phó được với ông ta rồi, cô cứ đứng đó đi!”, Mạc Phong thản nhiên nhún vai nói.

"Cậu...", người đàn ông trung niên tức giận dậm chân nói: "Cậu cứ chờ xem, lần trước chỉ là do tôi bất cẩn thôi!"

Cậu nhường tôi một thì tôi sẽ trả lại cậu gấp mười. Cậu coi tôi không ra gì thì tôi cũng coi cậu như cứt luôn!

Ông quản gia này từ lúc bước vào đã có chút khó chịu với anh, như thể không muốn Mạc Phong và nhà họ Tô quá thân thiết.

Tô Nguyệt bất lực lắc đầu cười gượng: “Anh đừng để bụng, chú Tường trước giờ rất tốt, nay không biết là có chuyện gì!"

"Cô cũng cảm thấy vậy sao? Nhưng không sao, có lẽ sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi!"

Phòng luyện công của nhà họ Tô khá lớn, rộng bằng sân bóng rổ, có thể chứa ít nhất hai trăm người.

"Trương Tường, cậu cũng thật là, trước đây còn nói tôi hiếu chiến, không ngờ cậu cũng không tốt hơn tôi là mấy!", ông cụ Tô cười đùa.

Ông quản gia tên là Trương Tường, hồi trẻ là tâm phúc của bố Tô Nguyệt, không may sau khi bố của Tô Nguyệt qua đời trong một vụ tai nạn, nhiều người thân tín của ông ta đều bị sa thải. Ông cụ Tô thấy thân thủ của ông ta không tệ, lại là người nhanh nhẹn nên giữ lại, thường ngày chăm sóc cho Tô Nguyệt và lo những việc vặt vãnh trong nhà họ Tô.

Có thể nói, ông cụ Tô vô cùng yên tâm khi có ông ta bên cạnh, từ lâu đã không còn phân biệt chủ tớ nữa mà thay vào đó coi ông ta như người trong nhà.

"Đã lâu tôi cũng không động thủ, kungfu đã mai một nhiều rồi! Nhưng cụ cứ yên tâm, tôi tay sẽ có chừng mực!", Trương Tường phẩy tay cười nói.

Nếu như trước đây, Tô Thanh Hà thực sự sợ Trương Tường đánh Mạc Phong nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiện giờ, lo lắng của ông cụ đã bị đảo ngược lại.

Ông cụ Tô bước đến trước mặt Mạc Phong nhỏ giọng nói: "Lát nữa đánh vừa tới là được!"

“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực!”, anh vui vẻ cười lớn nói.

Hai người đứng giữa phòng.

Không khí trên khán đài bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, đã nói rõ chỉ là cọ sát, tại sao lại có sát khí!

“Chị… Chị nói xem anh rể có thể đánh thắng chú Tường không?”, Tô Dương ngẩng đầu hỏi.

Trương Tường lúc còn trẻ ở thời đỉnh cao có thể đánh ngang ngửa với Tô Thanh Hà không phân được thắng bại, hơn nữa khi còn trẻ ông ta cũng đã thay hội Thiên Long dẹp yên mấy lần hỗn loạn, để bây giờ mới có được những ngày yên bình như thế này.

Tô Nguyệt nhất thời không thể nắm chắc: “Chắc là... được... Nếu đánh thua thì cũng đáng đời anh ta thôi. Ai bảo anh ta ăn nói ngông cuồng?"

Trên võ đài.

Cả hai bên cúi chào lịch sự.

Mạc Phong nhếch mép, một tay vòng ra sau lưng nói: “Xin được chỉ giáo!"

Anh lại chỉ dùng một tay, khuôn mặt già nua của Trương Tường đã đỏ bừng lên vì quá tức giận: "Làm người không nên quá ngông cuồng, coi chừng bay cao quá có lúc gãy cánh!"

“Làm người thực sự không nên quá ngông cuồng, nhưng thực lực của tôi không cho phép tôi giữ dáng vẻ thấp kém nữa!”, anh bật cười khanh khách.

Hây......

Quyền khí đánh ra, võ đài bỗng như rung chuyển dữ dội.

Không khí như bị xé toạc ra một lỗ lớn.

"Ô? Ông nội, đây chẳng phải là Bát cực quyền sao!", Tô Nguyệt kinh ngạc nói khi nhìn thấy gã quản gia xuất quyền.

Tô Thanh Hà chắp hai tay sau lưng, hơi nhíu mày: “Là của Hổ Môn, Hổ gầm quyền! Tên này vẫn chưa đoạn tuyệt với Hổ Môn!"

“Ông nội, Hổ Môn rất lợi hại sao?”, Tô Dương vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Nhưng ông cụ Tô không trả lời câu hỏi này, mà nhìn chằm chằm lên võ đài.

Mạc Phong thực sự đứng tại chỗ và tiếp chiêu bằng một tay.

“Nhóc con, cậu quá coi thường người ta quá rồi đấy!”, Trương Tường tung hai quyền, quyền này so với quyền trước đó còn mạnh hơn gấp mười lần.

Tô Thanh Hà đột nhiên hô lên: “Thấu kình? Trương Tường mau dừng lại!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.