Đợi sau khi vị hòa thượng rời đi, Mục Thu Nghi mới liếc nhìn Mạc Phong đang ngồi xổm hút thuốc ở tảng đá gần đó.
Cô lắc đầu ngao ngán.
“Giả, nhất định là bói sai rồi, không thể nào!”, Mục Thu Nghi vội lắc đầu nguầy nguậy và trầm giọng nói.
Mạc Phong nhảy xuống khỏi tảng đá khi thấy cô đi tới: “Sao rồi, lão hòa thượng xem gì cho em thế?”
“Liên quan gì tới anh! Tránh ra!”, cô trừng mắt tức giận nói với Mạc Phong.
Con gái luôn khiến người khác không đoán nổi tâm trạng một giây sau của cô ấy rốt cuộc là như thế nào!
Mạc Phong đần mặt, mình lại làm gì không tốt sao?
“Giờ chúng ta đi đâu?”, anh vội vàng đuổi theo hỏi.
Mục Thu Nghi lấy chìa khóa xe ra rồi bấm nút: “Hỏi thừa, đương nhiên là về nhà rồi! Chứ anh còn định đi đâu?”
“He he, anh cảm thấy nhân lúc trăng thanh gió mát, chúng ta có thể làm thêm vài chuyện đấy!”
“Cút…”
Mạc Phong thật chỉ muốn quay lại tính sổ với lão hòa thượng kia. Ông ta nói cái gì mà thái độ của cô ấy lại thay đổi tới mức này chứ?
Đúng ra mối quan hệ hôm nay của hai người đã có tiến triển, giờ mọi thứ lại quay lại như cũ rồi!
“Ông nội nó chứ, cái lão đó đã xấu lại còn ác, chắc chắn là chọc gậy bánh xe rồi!” Mạc Phong ngồi ở tay lái phụ, thắt dây an toàn, lầm bầm tức giận.
Mục Thu Nghi ngồi ghế tay lái nhưng không khởi động xe. Một lúc lâu sau cô mới quay qua nói với anh: “Anh lái xe đi!”
“Hả? Anh lái á? Tại sao em không lái?”
“Tại sao cái gì mà tại sao! Nhanh lên!”
Cô đẩy anh từ ghế phụ sang ghế chính.
Đợi khi Mục Thu Nghi ngồi vào chỗ, việc đầu tiên mà Mạc Phong làm là cài dây an toàn cho cô. Mặc dù là chi tiết rất nhỏ nhưng đủ để khiến người khác có cảm giác thật hào hiệp.
Nhất là khoảnh khắc hai người gần sát vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Vậy giờ chúng ta về thôi!”, Mạc Phong khẽ cười.
Cô chỉ khẽ ho gật đầu: “Ừm!”
Nhưng khi xe khỏi động thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mục Thu Nghi cuống cuồng lấy điện thoại ra. Mạc Phong nhìn thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt cô khi nhìn thấy số điện thoại.
“Alo? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng một người đàn ông từ đầu dây bên kia vọng tới: “Cô Mục, cô mau tới bệnh viện, ông ngoại sắp không ổn rồi! Nói là nhất định phải gặp cô trước khi đi!”
“Cái gì? Tôi tới ngay! Nhất định phải nói ông đợi tôi! Nhất định!”
Nói xong Mục Thu Nghi tắt máy, quay qua Mạc Phong: “Bệnh viện nhân dân thành phố! Nhanh lên!”
Mạc Phong không hỏi gì thêm, cũng không do dự, chỉ đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao đi như một mũi tên.
Trước đó vị hòa thượng còn nói ông có thể sống được ít nhất mười năm nữa, vậy mà giờ sắp ra đi, đúng là bói toán chỉ là võ mồm!
Cô dựa vào cửa sổ, khóc thút thít. Mặc dù cô khóc rất nhỏ nhưng đối với một người có thính lực siêu việt như Mạc Phong, thì anh vẫn nghe thấy như thường.
Ban đầu cô còn sụt sùi, nhưng ngay sau đó thì khóc òa lên.
Cô khóc như mưa, trông thật đau lòng.
Mạc Phong cứ nhìn cô qua gương chiếu hậu, định an ủi nhưng lại không biết nói gì để giúp cô kiên cường hơn.
Có khi khóc được ra mới là cách giải quyết tốt nhất.
“Lau nước mắt này, khóc trôi hết phấn son sẽ xấu lắm…”, anh đưa khăn giấy cho cô, khẽ nói.
Nhưng Mục Thu Nghi mặc kệ anh: “Ông ngoại là người thân duy nhất còn lại của tôi, nên dù phải tốn bao nhiêu tiền tôi cũng muốn cứu được ông. Thế nhưng cuối cùng thì tiền có nhiều thế nào cũng không cứu được, anh trai đã không còn, đến ngay cả ông, người yêu thương tôi nhất cũng sắp ra đi…”
Mặc dù Trần Mãnh mang họ ông cụ nhưng tình thương ông dành cho Trần Mãnh không bằng một phần mười dành cho Mục Thu Nghi.
Đến ngay cả khi vào trong đội đặc công, Trần Mãnh cùng từng phàn nàn với Mạc Phong, nói rằng nhà người ta thì trọng nam khinh nữ, còn nhà Trần Mãnh thì trọng nữ khinh nam.
Chiếc xe lao đi vun vút, trong chốc lát đã tới bệnh viện. Anh vừa đỗ xe, Mục Thu Nghi đã mở ngay cửa lao ra. Cô quên luôn việc mình đang đi giày cao gót!
“Á…”, cơ thể nhỏ bé của cô run lên, cô khẽ cúi người xoa xoa cổ chân.
Lúc này một bóng hình khẽ khom người trước cô: “Để anh cõng em, bị sái cổ chân mà đi tiếp thì có khi sẽ bị tắc nghẽn tĩnh mạnh và phải tháo khớp đấy!”
Không đợi Mục Thu Nghi đồng ý, Mạc Phong bèn cõng cô lên. Ban đầu cô còn giãy giụa nhưng sau đó thì im lặng áp vào lưng anh. Tiếp xúc với tấm lưng săn chắc khiến cô bỗng cảm thấy thật an toàn.
Bước vào trong đại sảnh, thấy người xếp hàng dài dằng dặc trước thang máy, ít nhất cũng cả trăm người đang đứng đợi. Năm này buôn bán làm ăn gì cũng khó khăn, chỉ có bệnh viện là luôn đông bệnh nhân.
“Sao nhiều người vậy, chắc phải đợi cả nửa tiếng mất!”, Mục Thu Nghi sốt ruột.
Mạc Phong liếc nhìn lối đi màu xanh bên cạnh: “Đi thang bộ vậy!”
“Hả? Anh điên à, mười sáu tầng đấy, hơn nữa còn cõng tôi nữa!”
Mục Thu Nghi không quá nặng, cô cao một mét sáu mươi lăm nhưng chỉ khoảng bốn mươi lăm cân. Trước đây khi còn trong quân đội, Mạc Phong luôn xách hơn sáu mươi lăm cân đồ chạy việt dã tầm năm kilomet mới dừng lại.
Nên chuyện này chẳng khó khăn gì với anh!
Anh cõng Mục Thu Nghi đi như bay khiến những người đi xuống không khỏi sững sờ.
Người vừa đi lên là ma quỷ phương nào vậy?
Không chỉ có người đi qua kinh ngạc mà đến ngay cả Mục Thu Nghi cũng đần mặt ra. Lần đầu tiên cô thấy anh đi lên tầng với tốc độ còn nhanh hơn cả đi xuống.
Thang máy dưới lầu chưa lên tới tầng mười sáu còn anh thì đã cõng cô tới cửa phòng bệnh.
“Tới rồi!”, anh khẽ thở một hơi và nói.
Lúc này cửa thang máy mới từ từ mở ra.
Mục Thu Nghi ngây người.
Cõng một người mà còn chạy nhanh hơn cả thang máy. Rốt cuộc cơ thể này là gì vậy!
Khi cô đang còn kinh ngạc thì thấy một bóng người ở trước của phòng bệnh khiến mặt cô sầm lại.
Mạc Phong cũng nhìn theo cô. Một người đàn ông đang đứng đó, bên cạnh còn có một người phụ nữ ăn mặc khá diêm dúa.
Nếu như anh đoán không nhầm thì hai người này chính là cậu mợ của Mục Thu Nghi.
Dù là người thân nhưng họ chẳng có chút tình cảm nào.
“Ấy, xem ai tới này? Là cô Mục phải không!”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
Bộ dạng chanh chua cay nghiệt của người đàn bà khiến người khác chỉ muốn đập bà ta.
Nhưng Mục Thu Nghi không quan tâm, cô hỏi thẳng: “Ông ngoại thế nào rồi?”