**********
“Ha ha ha ha! Tha cho thằng nhãi đó cũng không thành vấn đề. Nó vốn chả có bao nhiêu tinh huyết, mà hiện tại tao đã có hơn ba trăm năm công lực, ba người chúng mày cộng vào còn chả bằng số lẻ của tao đâu!”, Thi Vương nhìn theo con đường mà cậu nhóc bỏ chạy, khịt mũi lạnh lùng.
Trương Đình Ngọc bật cười đầy khinh thường: “Thế à?Người Tương Tây các ông tự phụ quá đấy nhỉ?”
Chỉ thấy anh ta dậm chân một cái, chắp hai tay, lập tức đọc khẩu quyết: “Càn Tự, Pha Ly!”
Đôi tay của anh ta trở nên sẫm màu như thể chúng được bao phủ bởi thép, sau đó anh ta lao nhanh về phía Thi Vương.
Nắm đấm tung ra không ngừng nghỉ, không ngờ anh ta có thể đỡ được búa Sao Băng của Thi Vương!
Đinh!
Nắm đấm va chạm với búa Sao Băng gây ra một tiếng động lớn, cây cối xung quanh không khỏi run rẩy dữ dội.
Trương Phong cũng tìm bùa chú trong túi, nhưng đã dùng hết sạch.
Hắn đành phải lấy chiếc la bàn mang theo bên mình ra, nó là một pháp khí của đạo gia, cũng có chức năng trừ tà, tránh tai họa. Hắn mượn ánh trăng sáng, chỉ thấy trên mặt la bàn có một vệt sáng màu tím nhạt.
“Anh Mạc! Anh đánh phía trước đi, tôi đánh phía sau!”, Trương Đình Ngọc quay đầu lại và gào lên.
Ngay khi anh ta đang nói, nắm đấm sắt của Thi Vương đã ở ngay trước mặt anh ta.
Đúng lúc này, Mạc Phong vung kiếm, kèm theo đó là một luồng kiếm ảnh.
Thanh kiếm khoác lên mình vẻ độc đoán và kiêu ngạo vô tận.
Có thể nói, kiếm Tàn Uyên đã được sử dụng đến cảnh giới cao nhất, kiếm là anh, mà anh cũng là kiếm!
Kiếm cưỡi gió bay, mạnh như vũ bão.
Mọi đường kiếm đều nhắm thẳng vào tim của Thi Vương, nhưng lần nào ông ta cũng tránh được. Nhưng dưới sự kết hợp tấn công trước sau giữa anh và Trương Đình Ngọc, cuối cùng ông ta cũng để lộ sơ hở.
Trương Đình Ngọc chắp tay lại, ở dưới chân Thi Vương bỗng xuất hiện hình Thái Cực Quyền, hóa ra trước đó anh ta đã bày xong trận, xung quanh đặt tám lá cờ, mục đích là để nhốt Thi Vương này vào bên trong.
Muốn tránh phiền phức sau này thì phải hợp lực tiêu diệt linh hồn của ông ta, tuy rằng có hơi đi ngược lại với quy luật âm dương nhưng thân là một kẻ không chuyện xấu gì là không làm, thì ông ta không đáng để được đầu thai một lần nữa.
Đối với Thi Vương mà nói, không biết bản thân ông ta đang mang trên người bao nhiêu sinh mạng, hút tinh huyết của bao nhiêu cô gái, thậm chí đến cả nội công của thuộc hạ mà ông ta còn hút, huống chi là những người khác.
Tám lá cờ cắm trên mặt đất đồng loạt tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đúng lúc này, la bàn Tử Kim trong tay Trương Phong bị ánh trăng phản chiếu, ánh sáng màu tím nhạt cũng chiếu lên cơ thể của Thi Vương.
Ánh sáng tím nhạt chiếu vào lập tức gây cảm giác bỏng rát trên da của Thi Vương.
“Khốn kiếp! Chúng mày đang tìm đường chết đấy!”
Trong cơn tức giận tột độ, Thi Vương định lao ra về phía Trương Phong, nhưng khi ông ta vừa nhấc chân chạm vào lá cờ, tám lá cờ dường như đồng thời phát ra sấm sét.
Cả người Thi Vương như bị điện giật, khiến ông ta vội vàng thu chân vào trong.
“Anh Mạc! Mau lên!”
Năng lượng dương khí của anh tụ lại trên thân kiếm, bước chân cũng tăng tốc.
Một nhát kiếm!
Đâm về phía cổ họng của Thi Vương, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại.
Một nhát kiếm khác!
Lại đâm vào đỉnh đầu, nhưng dù có cố gắng thế nào thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Lần thứ ba, Mạc Phong trực tiếp vung kiếm lên không trung.
Kiếm Tàn Uyên như thể có sinh mạng, nó di chuyển nhanh quanh cơ thể Mạc Phong tạo thành một luồng kiếm khí, một kiếm này cứ như là chín thanh kiếm chập lại.
“Tránh ra!”, anh nhìn Trương Đình Ngọc đang đứng đằng sau Thi Vương điều khiển trận hình, hét lên.
Trương Đình Ngọc do dự hai giây, rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.
Mạc Phong sải bước về phía Thi Vương, thanh kiếm Tàn Uyên cũng hóa thành luồng kiếm khí bao quanh anh.
Như thể thanh kiếm và anh đã hoà vào làm một!
Anh chỉ vào đâu thì kiếm Tàn Uyên sẽ đánh vào đó.
Vù!
Vù!
Bùm!
Anh ấn vào một vài huyệt đạo trên cơ thể của Thi Vương sau đó lập tức lùi về phía sau.
Anh vẫy tay một cái, kiếm Tàn Uyên lại phát ra tiếng kêu.
Vù!
Một tia sáng trắng lóe lên nhanh như tia chớp.
“Ranh con, tao có âm khí bảo vệ thân thể, mày không thể làm tổn thương tao đâu!”, Thi Vương ngông cuồng khiêu khích Mạc Phong.
Phụp!