Ông cụ đạp một chân xuống, lá khô dưới đất lập tức bay lên.
“Lên hết đi, lão phu chơi đến cùng!"
Trương Hiểu Thiên đứng bên trong không khỏi bật cười: “Không ngờ ông cụ này lại trượng nghĩa như vậy!”
“Vì vậy đừng trông mặt mà bắt hình dong!”, Mạc Phong khoanh tay dựa tường mỉm cười,
Khách khứa vừa ăn uống vừa xem kịch hay.
“Cho tôi thêm hai đĩa rau xào nữa!”
“Thêm một bình rượu, vở kịch này gay cấn quá, tôi phải uống thêm mới được!”
Mới được ba bốn phút đã có mười mấy chiếc xe đua đỗ ngoài cửa.
Trương Hiểu Thiên cởi tạp dề, tức giận nói: “Mẹ kiếp, đám này muốn chơi nữa à?”
Nói xong cậu ấy định lao ra nhưng Mạc Phong ngăn lại: “Đi lấy rượu cho khách đi, để anh xử lý!”
“Nhưng mà đội trưởng…”
Mạc Phong quay lại trừng mặt với cậu ấy, Trương Hiểu Thiên lập tức cúi đầu khẽ nói: “Vâng…em biết rồi!”
Ông cụ đứng bên ngoài nhìn thấy mười mấy chiếc xe tới thì tái mặt, mười mấy khuôn mặt bước xuống xe, tên nào tên đấy lạnh như băng.
“Ha ha ha! Người của bọn tao tới rồi! Ông già, không phải ông đánh giỏi lắm sao! Giờ thử xem đánh được mấy chiêu!”
Cộp…
Cửa xe đồng loạt đóng lại.
Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng rồi lại nhìn đồng hồ, khẽ thở phào: “May mà vẫn chưa muộn!”
“Đại ca, anh tới rồi, cửa hàng này ngông lắm, mẹ nó, bọn em tới thu tiền bảo kê mà chúng còn dám ra tay! Nhất là cái ông già chết dẫm này, vừa rồi còn đánh bọn em nữa!”, thanh niên đeo khuyên tai vung chân múa tay giải thích.
Người đàn ông đeo kính tên là Lưu Dương, nghe nói tốt nghiệp đại học, không biết tại sao lại làm trong giới này.
Mạc Phong chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra, cười nói: “Nhiều người vậy tới ăn uống hay là tới gây sự thế?”
Bốn tên đứng sau Lưu Dương lập tức nhận ra Mạc Phong. Đây chẳng phải là mấy kẻ lúc trưa bị đánh sao?
!