“Sống ở hiện tại không tốt hay sao? Lẽ nào cô muốn nhìn thấy cô ấy ngày nào cũng cau có mặt mày, buồn bã không vui?”, Mạc Phong cởi tạp dề ra, cười tủm tỉm.
Nghe những gì anh nói, Tống Thi Vũ đột nhiên không biết phải phản bác lại như thế nào.
Trước đây, Mục Thu Nghi nổi tiếng là một người nghiện công việc trong công ty, sau khi trở về nhà, nửa đêm cô vẫn còn giải quyết công việc.
Là một người bạn thân thiết của Mục Thu Nghi, đương nhiên Tống Thi Vũ thấy thế cũng rất xót bạn, nếu cô ấy có thể có một cuộc sống hạnh phúc hơn, Tống Thi Vũ chắc chắn cũng sẽ rất vui, nhưng cô ấy cũng không thể như thế này được. Vào lúc công ty đang rối ren, cô ấy lại lựa chọn thư giãn?
“Nhưng... cũng không thể lựa chọn tận hưởng cuộc sống vào lúc này chứ? Anh có biết hậu quả của việc cổ phiếu chạm đáy sẽ như thế nào không? Hiệp hội Thương mại Quốc tế sẽ loại bỏ tên công ty chúng ta! Nếu bị loại bỏ, toàn bộ công ty sẽ thực sự bị hủy hoại!”, Tống Thi Vũ khoa tay múa chân nói.
Cô chỉ là giám đốc sáng tạo của công ty, nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho tương lai của cả tập đoàn.
Mục Thu Nghi ngồi dậy từ trên ghế sofa, đặt đống đồ ăn vặt trên tay xuống cười khúc khích nói: “Mình cũng đã nghĩ kỹ rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng thua, vậy thì chúng ta sẽ đánh một canh bạc lớn!”
“Đúng vậy, có liều mới thắng được mà! Biết đâu thị trường chứng khoán sẽ tăng trở lại!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.
Kiểu kẻ tung người hứng này rõ ràng là một sự phối hợp ngầm mà.
“Tôi không thể chịu đựng nổi hai người nữa! Thu Nghi, có phải cậu đã tìm ngân hàng để vay không?”, Tống Thi Vũ trầm giọng nói, hai tay nắm lấy cánh tay của Mục Thu Nghi.
Trong tài khoản bỗng chốc có thêm hơn năm tỷ tệ, đây không phải là một số tiền nhỏ, trước đây dù có thiếu tiền thế nào thì cũng không thể vay một lúc năm tỷ tệ được, như vậy sau này phải có bao nhiêu tiền mới trả hết được, nếu không trả được thì hậu quả sẽ càng không thể lường trước được!
Mục Thu Nghi kéo ghế đẩu ngồi xuống, khẽ gật đầu thở dài: “Đúng vậy, nếu không có đủ tiền thì lấy gì để chơi với họ đây?”
“Nhưng... cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu không trả được tiền thì sẽ ra sao? Cậu sẽ phải hầu tòa, sẽ bị kết án tù chung thân đó!”
Nếu không trả nổi khoản vay hơn năm tỷ tệ, nhẹ nhất cũng sẽ bị tước đoạt vĩnh viễn quyền chính trị.
Không khác gì việc tự đâm thủng thuyền không chừa bất kỳ đường lui nào.
Mạc Phong cũng ngồi vào bàn và cười hờ hững: “Sự việc vẫn chưa chắc chắn mà, đừng có kết luận sớm như thế, biết đâu người thua sau này lại không phải chúng ta thì sao?”
“Vốn dĩ thị trường chứng khoán một ngày chỉ tổn thất một vài triệu, giờ bỗng nhiên bị mấy người đẩy mức tổn thất lên đến năm sáu trăm triệu. Sao hả? Sống không được tốt hả, tại sao lại phải làm như vậy?”, Tống Thi Vũ vỗ bàn và nói không mấy vui vẻ: “Thu Nghi đi lên tầng với mình, mình có chuyện cần nói với cậu!”
Mục Thu Nghi còn đang ăn thì bị kéo thẳng lên trên tầng: “Ấy, Thi Vũ, cậu chậm một chút xem nào…”
Toàn bộ sảnh tầng một chỉ còn lại một mình Mạc Phong.
“Có những món nợ ân tình rồi cũng sẽ phải trả mà thôi!”, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự mãn.
Anh gửi đi một tin nhắn văn bản đến một số điện thoại nước ngoài trên điện thoại di động của mình.
Trong một căn biệt thự ở một trang viên nhỏ tại Angeles của nước Mễ.
Một ông già tóc bạc đang xem bóng đá trong phòng khách.
“Ông chủ, ông có một tin nhắn ạ!”, người hầu nói bằng tiếng Anh lưu loát.
Ông cụ ngồi trên ghế sofa thậm chí không thèm quay đầu lại, hai mắt không ngừng theo dõi trận đấu trên TV: “Chuyền! Chuyền nhanh đi! Sao thằng ngốc Barcelote này chạy theo quả bóng mà không chuyền đi chứ?”
Một lúc lâu sau, ông cụ lắc đầu bất lực, xem ra đội bóng mà ông ta ủng hộ đã thua.
“Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Người hầu cung kính đưa điện thoại di động bằng hai tay: “Ông chủ, ông có một tin nhắn từ Hoa Hạ gửi đến!”
“Hoa Hạ? Tin nhắn rác của Hoa Hạ bây giờ xuyên quốc gia rồi sao?”, ông cụ gằn giọng. . Truyện Đô Thị
Ông ta cầm điện thoại mở ra xem và chợt đứng phắt dậy: “Đồ ngu này! Sao giờ cậu mới nói cho tôi biết? Nếu như đắc tội với thượng đế thì cậu chịu trách nhiệm nhé!”
“Thượng…thượng đế?”, người hầu gãi đầu đầy nghi hoặc, dường như cậu ta không biết rốt cuộc ông ta đang nói cái gì.
Biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
Ăn xong, Mạc Phong thu dọn hết bát đũa vào bếp.
Lúc này điện thoại di động trong túi anh vang lên. Anh đặt điện thoại di động kẹp giữa cổ và vai.
“Ai đó? Có gì nói mau đi, tôi đang rửa bát!”
Giọng nói đầu dây bên kia run lên đầy phấn khích: “Thượng…thượng đế phải không? Tôi là Bazart, nô bộc của cậu đây!”
“Tôi đã nói với ông rồi, đừng có gọi tôi là Thượng đế nữa. Bên chỗ chúng tôi không sùng bái Thượng đế, hơn nữa ông cũng không phải là nô bộc gì cả, chúng ta là bạn bè!”
“Không dám, trong lòng tôi cậu giống như một vị thần vậy! Nghe nói cậu gặp rắc rối, cần tôi làm gì sao?”
Có thể nhiều người chưa từng nghe nói đến Bazart, nhưng chắc chắn ông ta là một nhân vật nổi tiếng của nước Mễ, được mệnh danh là cha đẻ của ngành tài chính và tài chơi cổ phiếu cực đỉnh. Nhiều người cho rằng liệu ông ta có phải là người trong cuộc hay không mà mua cổ phiếu gì thì cổ phiếu đó liền tăng mạnh.
“Cũng không cần ông phải làm gì cả. Đã lâu không gặp ông rồi, không biết sức khỏe của ông thế nào. Hay là đến Hoa Hạ đi, tôi mời ông ăn cơm?”, Mạc Phong vừa rửa bát vừa nói.
Lý do tại sao Bazart này đối xử với anh một cách tôn trọng như vậy là vì anh đã từng cứu mạng ông ta.
Lúc đó ở nước Mễ xảy ra một vụ nổ súng, hình như nó nhắm thẳng vào ông ta, danh hiệu “Thần chứng khoán” cũng chỉ do người khác phong cho ông ta thôi, đương nhiên không phải lần nào bán cổ phiếu cũng kiếm được.
Có một lần bị nhầm lẫn, rất nhiều người đã cùng chơi cổ phiếu với ông ta đều đã bị tán gia bại sản vào cái lần đó.
Mạc Phong đã giúp ông ta trong sự cố đó, kể từ đó Bazart mới gọi anh là Thượng đế.
Ông ta đã nhiều tuổi rồi mà cứ nhất mực gọi anh là Thượng đế, điều này làm anh rất khó xử.
Vốn dĩ anh cũng muốn khiêm tốn một chút nhưng người ta lại không cho anh cơ hội.
Bazart nghe vậy, giọng nói hưng phấn đến run lên: “Thượng đế muốn mời tôi đi ăn tối? Tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay đến Hoa Hạ luôn. Phải rồi, cậu ở chỗ nào Hoa Hạ vậy?”
“Giang Hải!”, Mạc Phong thản nhiên nói.
Anh hàn huyên vài câu đơn giản với ông ta rồi cúp máy.
Ngoài cửa.
Trong phòng đọc sách nhỏ.
Tống Thi Vũ đã ra sức thuyết phục Mục Thu Nghi gần một tiếng đồng hồ rồi.
Trước lúc ăn cơm đã khuyên rồi, ăn cơm xong vẫn còn ra sức truyền bá tư tưởng.
“Thu Nghi, cậu lại còn hùa theo anh ta làm bừa à? Cậu xem trên mạng bây giờ đi, dân chơi cổ phiếu đã lần lượt bán bớt cổ phiếu đi rồi. Một buổi tối thôi là đủ khiến cậu phải bù lỗ gần một tỷ tệ đấy! Lẽ nào cậu còn không nhìn rõ sự thực hay sao?”
Nhưng Mục Thu Nghi vẫn hờ hững lắc đầu: “Nếu như mình đã quyết định sẽ cùng anh ta đặt cược một lần thì sẽ không quay đầu lại nữa đâu!”
“Cậu thực sự nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu như gã đó chơi cậu thì phải ngồi tù đó cưng!”, Tống Thi Vũ thở dài.
Tuy rằng cô biết Mạc Phong thỉnh thoảng làm việc gì vẫn rất đáng tin, nhưng trò đùa lần này quá lớn, sao có thể chỉ dựa vào sức của một người để lật ngược tình thế được đây?