Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Đưa tiền không được, mà trả lại cũng không xong, Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Vậy em nói xem, anh phải làm sao bây giờ?”
“Cứ gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy rồi nói cảm ơn thôi!”, Mục Thu Nghi giang hai tay ra, hào phóng nói.
Tựa như cô không quan tâm đến mối quan hệ cũ của Mạc Phong và Dương Thái Nhi chút nào: “Em không sợ mối quan hệ giữa anh và cô ấy sẽ tốt đẹp trở lại sao?”
“Em chả thèm quản, nói như thể trước đây giữa anh với cô ấy chả có gì xảy ra ấy, hơn nữa... em phát hiện ra cô ấy có vẻ rất đau khổ!”
“Đau khổ? Cô ấy đau khổ chỗ nào?”
“Cách cô ấy nhìn anh! Có một nỗi buồn tuyệt vọng trong đó“.
“...”
Có thể một người đàn ông sắt đá như Mạc Phong không thể nhận ra điều đó, nhưng Mục Thu Nghi nhìn thấy rõ ràng nước mắt và sự buồn bã trong đôi mắt của Dương Thái Nhi khi cô ấy nhìn anh.
Phụ nữ nào cần khắt khe với nhau làm gì, có lẽ Dương Thái Nhi đang đợi cuộc gọi từ Mạc Phong.
Khi một người tuyệt vọng, nghe thấy giọng nói của người mình thích sẽ lại nhen nhóm hi vọng.
Mạc Phong lúc này cũng trầm tư, dường như đến Yến Kinh, Dương Thái Nhi thỉnh thoảng vẫn xuất hiện bên cạnh anh, giống như năm mười bảy tuổi, đi đâu cô ấy cũng theo anh vậy.
Tiếc là... cô ấy đã kết hôn...
“Được rồi! Anh biết rồi. Khi nào có thời gian anh nhất định sẽ gọi cho cô ấy. Hay là em đến công ty trước đi. Buổi tối các cô ấy đều sẽ về ăn cơm sớm. Hôm nay anh sẽ đích thân nấu một bữa!”, Mạc Phong vỗ ngực nói, cười xấu xa: “Anh sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà em thích!”
“Hả? Em không thích ăn sườn xào chua ngọt, anh nhớ nhầm rồi!”
“Vậy ai thích ăn chứ...?”
Mạc Phong không khỏi nhướng mày, quả thực không phải Mục Thu Nghi, mà là... Dương Thái Nhi...
…
Yến Kinh, dinh thự của nhà họ Tưởng.
Cô giúp việc bưng bát đi xuống lầu, một người phụ nữ trung niên đứng ở sảnh chính, khoác lên mình bộ quần áo duyên dáng và sang trọng bước tới hỏi: “Cô Dương vẫn chưa ăn sao?”
“Cô ấy nói không thấy ngon miệng, lát nữa ăn sau...”
“Không thấy ngon miệng? Tối hôm qua đã không ăn rồi, sáng nay cũng không ăn, buổi trưa cũng không ăn! Con bé này, đói chết thì làm sao giờ, Minh Xuyên, hai đứa cãi nhau à?”, người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy nói với vẻ cáu kỉnh.
Tưởng Minh Xuyên đang ngồi trên sô pha xem tivi, nói: “Cô ta ăn hay không thì chúng ta ăn của chúng ta được rồi. Có phải cô ta không cảm thấy ngon miệng đâu, cô ta mắc bệnh tương tư đấy!”
“Con nói con bé mắc bệnh gì cơ?”