**********
Mạc Phong đỗ xe bên đường rồi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt. Lẽ nào ở đây đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng gì hay sao?
Nhưng nếu vậy thì họ cầm hoa làm gì?
Mạc Phong bước tới, đứng ngoài đám đông kia dòm ngó một lát nhưng cũng không thấy đằng trước có tổ chức hoạt động gì cả.
“Người anh em, mới đến sao?”, lúc này có một người đàn ông mặc sơ mi trắng vỗ vai Mạc Phong rồi cười hỏi.
Mạc Phong không khỏi ngẩn người: “Mới tới? Mới tới cái gì?”
“Lẽ nào anh không tới tìm chủ nhân của công ty này?”
“...”
Mạc Phong trong lòng cười khổ.
Anh không phải chính là chủ của công ty này hay sao? Lẽ nào đám đàn ông này đến tìm anh?
Rõ là không phải!
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là họ đến vì Tống Giai Âm!
Anh mới rời Giang Hải chưa được mấy hôm mà công ty đã xảy ra việc huyên náo thế này.
“Bọn họ đều là?”, Mạc Phong đưa mắt nhìn đám người đang xếp thành hàng, có lẽ phải tới hai chục người!
Hơn nữa những người này đều ăn vận bảnh bao, chỉnh tề. Xem ra họ tới đây với cùng một mục tiêu và cũng không ưa gì nhau.
Bực mình thật, Tống Giai Âm lại làm trò gì thế này! Sao lại lôi kéo được nhiều đàn ông thế này, mà ai nấy đều mặc đồ hiệu. Một bộ đồ Tây họ mặc cũng phải hơn mười nghìn tệ. Mặc dù không phải giàu nứt vách nhưng chắc chắn cũng phải thuộc gia đình trung lưu trở lên!
Người thanh niên mặc sơ mi trắng kia gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi! Người đẹp như giám đốc Tống đây thì ai mà chẳng thích? Không phải anh cũng tới theo đuổi cô ấy sao?”
“Ha ha, tôi không phải...”, Mạc Phong ngượng ngùng cười đáp.
Đột nhiên anh rất muốn lên trên xem xem Tống Giai Âm rốt cuộc đang làm gì. Anh mới rời Giang Hải có hơn chục ngày mà lại xảy ra sự vụ lớn thế này. Hơn nữa, chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi anh rời khỏi đây, toàn bộ con đường phân phối đã được khai thông.
Mạc Phong cũng nghi hoặc không hiểu sao Tống Giai Âm có thể làm được việc này. Càng nghĩ anh lại càng tò mò muốn lên trên xem sao, bởi Mạc Phong không muốn Tống Giai Âm vì kiếm tiền mà lợi dụng chính bản thân mình.
Mạc Phong cảm thấy rất có khả năng này. Cô nhóc ngốc nghếch này cứ luôn nghĩ cách trả ơn anh. Nếu như cô ấy thực sự đem bản thân ra để trao đổi điều kiện khai thông đường phân phối hàng hóa thì Mạc Phong thà không kiếm được tiền còn hơn để cô ấy làm vậy!
Nhưng Mạc Phong vừa đi vào thì đã bị một cô gái đi ra chặn lại.
“Đợi đã! Hiện giờ đã qua thời gian ứng tuyển, năm sau lại đến!”, cô gái mặc đồ công sở chặn Mạc Phong lại lạnh lùng nói với anh.
Mạc Phong vội vã giải thích: “Tôi không đến phỏng vấn!”
“Vậy anh cũng đến tìm giám đốc Tống?”
“Đúng vậy!”
Cô gái này soi xét Mạc Phong từ đầu đến chân, sau đó hừ lạnh một cái. Trong ánh mắt và giọng nói cô ta đều tỏ rõ vẻ khinh thường.
Chắc là do Mạc Phong không mặc mấy thứ đồ hiệu nổi tiếng như Adidas, Playboy, Armani,...
Những thứ khác không nói, nhưng thực ra, giá tiền tất cả chỗ quần áo mà những người có mặt ở đây đang mặc cộng lại cũng chỉ bằng một cái vạt áo của Mạc Phong, Toàn bộ quần áo của anh đều được thiết kế thủ công, chỉ riêng vải thôi đã phải đáng giá mấy trăm nghìn tệ, hơn nữa bên trong đều là chỉ vàng!
Mỗi sợi đều làm từ vàng tinh luyện, có thể nói là vô cùng quý giá.
Một bộ quần áo nhìn chẳng ra sao như vậy mà mấy triệu tệ cũng chưa chắc đã mua được. Quả nhiên trên đời này người có mắt nhìn đồ thật là hiếm!