Vừa dứt lời, Vưu Giai Hàng lập tức bật lên khỏi ngọn cây.
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện phía sau lưng Bạch Doanh.
Bùm!
Cây sáo trong tay nặng nề giáng xuống, luồng khí đó đã đập vỡ nền thành một vết nứt.
Bạch Doanh uyển chuyển tránh sang một bên và cau mày nói: "Anh muốn ra tay với tôi?” “Thánh nữ đừng trách, tôi chỉ là làm theo lệnh thôi!”, giọng nói của Vưu Giai Hàng rất bình thản, hơn nữa hắn còn cười đầy ranh mãnh.
Người đàn ông được mệnh danh là người đẹp nhất Nam Khương này hoàn toàn không phải là người chỉ có cái mác đẹp trai mà vô dụng. Đẹp trai không có nghĩa là ngu ngốc, đàn ông hay phụ nữ cũng đều vậy cả.
Phía Đông Nam Khương cũng được chia thành ba gia tộc, một phần thuộc phe của bà nội Bạch Doanh, phần còn lại thuộc về bố nuôi của Vưu Giai Hàng, và phần cuối cùng là phe của trưởng lão Nam Khương.
Ba bộ phận tạo thành mười tám trại Nam Khương, nhưng bà nội của Bạch Doanh hiện đang nắm quyền. Nam Khương hiện giờ thường xuyên xảy ra loạn lạc, càng hỗn loạn, nội bộ nhóm càng nảy sinh nhiều vấn đề.
Lúc này, hai thế lực còn lại đang muốn tranh giành ngôi vị đứng đầu, ai nấy đều có mưu tính riêng của mình!
"Anh căn bản không phải do bà tôi cử tới! Là bố nuôi của anh bảo anh đến bắt tôi thì đúng hơn?”, Bạch Doanh một tay chống đất, còn chân gác lên lan can.
Vưu Giai Hàng dang tay và cười khúc khích: “Nếu tôi nói không phải thế thì sao?”
"Tôi không tin?”
"Chủ yếu là như thế này. Bố nuôi tôi muốn cô trở về bàn chuyện của hai chúng ta, ông ấy đã chính thức đề cập chuyện cầu hôn với bà cô rồi nên bây giờ chỉ chờ cô trở về thôi!”!"..."
Cầu hôn là giả, muốn quyền lực trong tay bà nội cô ta mới là thật!
Bạch Doanh đứng trên bậc thềm, liếc xéo hắn và lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không thích anh, càng đừng nói là ở bên anh! Không chỉ tôi không đồng ý, mà cả bà nội tôi cũng sẽ không đồng ý đâu!”
“Không sao, bố nuôi tôi sẽ có cách để bà nội cô đồng ý, chỉ cần cô ngoan ngoãn theo tôi trở về là được rồi!”, Vưu Giai Hàng dang tay cười tủm tỉm nói.
"Không đời nào!”
Cô ta giận dữ hét lên, sải bước và ngay lập tức lao lên với một cú đá bên hông.
Cô ta không sử dụng cổ thuật, cổ thuật của Vưu Giai Hàng chưa chắc đã kém hơn cô ta, thậm chí có khi còn vượt trội hơn. Vì vậy, việc sử dụng cổ thuật với hắn là không khôn ngoan chút nào. Cô ta chỉ có thể phụ thuộc vào việc đánh đấm, thế nhưng kungfu của cô ta cũng rất bình thường.
Vưu Giai Hàng đối xử với vị thánh nữ Nam Khương này tương đối dịu dàng, hoặc là hắn thực sự có ý với Bạch Doanh, nên cứ lấy lui làm tiến, chủ yếu là phòng thủ.
Sau khi đánh nhau được một lúc lâu, Bạch Doanh gần như đã kiệt sức, còn Vưu Giai Hàng ở một bên cười rất đắc ý.
"Bỏ cuộc đi, cô đánh không lại với tôi đâu!”
Bạch Doanh cũng vẫy cây sáo trong tay, vụt qua cổ họng hắn, Vưu Giai Hàng lập tức lùi lại.
"Mau cút đi! Bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”, cây sáo trong tay cô ta đã đặt ở trên môi hắn.
Về việc dùng sáo, Bạch Doanh vẫn trên cơ hắn một bậc, đặc biệt là lời nguyền hóa bướm vốn là tuyệt kỹ của bà nội cô ta, nay đã truyền lại cho cô ta. Ngay cả những trưởng lão ở Nam Khương cũng không dám đối đầu với trận pháp này.
Vì vậy, chỉ cần Bạch Doanh không có cơ hội sử dụng sáo thì cô ta sẽ chỉ như một con hổ giấy, gặp phải ai có thân thủ nhanh nhạy tung ra vài chiêu là có thể chế phục được cô ta ngay.
Bóng dáng của Vưu Giai Hàng di chuyển, hắn lập tức giật cây sáo từ tay cô và đá vào chân phải cô ta, cơ thể Bạch Doanh nghiêng ngả và ngã xuống, còn Vưu Giai Hàng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô ta từ phía sau.
Xét về cơ thể, Bạch Doanh chắc chắn là tuyệt phẩm.
"Đã nói rồi, cô đánh không lại với tôi đâu, vẫn nên ngoan ngoãn quay về Nam Khương với tôi thì hơn! Nếu không tôi sẽ giết chết tất cả những người trong căn nhà này!”, hắn không khỏi nhếch miệng cười.
Bạch Doanh chật vật vặn vẹo cơ thể, hung dữ nhìn hắn chằm chằm: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có giở trò với những người trong căn nhà này, nếu không sẽ có người không vui đấy!”
“Ai dám không vui chứ?”, Vưu Giai Hàng cong khóe miệng cười đầy vẻ giễu cợt.
"..."
Vút!
Đúng lúc này, một cây kim màu bạc vụt qua.
Vưu Giai Hàng ngay lập tức đặt Bạch Doanh xuống và lật người né sang một bên.
Cây kim bạc cắm thẳng vào cái cây đối diện, cả cây rung lên bần bật.
Một cây kim nhỏ màu bạc mà lại làm rung chuyển cả một cái cây to bằng nửa thằng người, chứng tỏ nội lực phải cực lớn!
“Ai?”, Vưu Giai Hàng sờ má phải của mình, trên khuôn mặt tuấn tú này đã xuất hiện vết thương, một ít máu chảy ra.
Cây kim màu bạc vừa rồi không đánh trúng hắn, nhưng khí tức mà nó mang theo lại cắt vào mặt hắn một cái, hắn cũng cảm giác được kungfu của người vừa đến này không hề thua kém mình!
Lúc này Mạc Phong mới chậm rãi đi ra, hai tay anh đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, khỏi phải nói là tư thế của anh kiêu ngạo đến như thế nào!
"Muốn động đến người trong nhà này đã được sự đồng ý của tôi chưa?”
Khí chất!
Ngầu như gió!
Vưu Giai Hàng cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ ngay khi anh xuất hiện.
“Sao giờ anh mới tới?”, Bạch Doanh trừng mắt nhìn anh và nói với vẻ tức giận.
Mạc Phong liếc nhìn cô ta một cái và cười khẩy nói: "Tôi giúp cô đuổi hắn đi, hai chúng ta coi như huề nhé!”
"Tôi nói này, anh phân biệt rạch ròi thế có ý nghĩa gì không? Hơn nữa anh có thể đánh được anh ta hay không vẫn còn là một chuyện đó!”
"..."
Vưu Giai Hàng nheo mắt nhìn anh một cách vô cùng cảnh giác.
Hắn lập tức múa cây sáo trong tay, nhưng vừa mới cầm lên thì một cây kim bạc vụt ra và ngay lập tức cây sáo bị hất xuống đất.
Mạc Phong cũng hơi giơ tay lên, không nghe lời cô ta mà cúi đầu nghênh chiến.
Bùm!
Hai nắm đấm va vào nhau, một làn sóng âm thanh trực tiếp làm rung chuyển cái cây bên cạnh.
Ngay cả chiếc xe