Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 115: Chương 115: Tôi mới là boss của con phố này




“Nghe rõ chưa hả? Người ta đã nói là không có gì rồi, nếu không phải nể cái bộ đồng phục này của cô, hôm nay tôi nhất định sẽ xử lý cô!”, gã thanh niên tóc vàng chỉ Tân Lam gầm lên.

Trước đây toàn là cô đi xử lý người khác, hôm nay lại bị mấy tên côn đồ tép riu uy hiếp, truyền ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm hay sao?

Tần Lam tức giận hét lên: “Tôi nói rồi, hôm nay không trả tiền thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Nói xong cô tung cước đẹp mắt túm lấy cánh tay của đối phương, một chân giơ cao chặn xuống.

Phụp…

Gã thanh niên tóc vàng ngã khuỵu xuống đất. “Có chút bản lĩnh thế này thôi mà lại dám ăn chùa uống quỵt, rõ là mất mặt!”, một bên gối Tần Lam đè chặt kinh mạch trên cổ tay đang bị túm lấy của gã, cô cười khẩy: “Trả tiền!”

Gã thanh niên muốn vùng vẫy, nhưng hắn không thể dùng một chút sức lực nào.

Nhóm côn đồ theo sát hắn từng bước tới gần, Tần Lam lại dùng thêm lực, lập tức khiến hắn nhăn nhó vì đau đớn, đành phải ngoan ngoãn. “Tôi nói lần cuối, trả tiền đi!”

Cuối cùng.

Gã thanh niên tóc vàng không còn dám la hét nữa, vội vàng nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? G tiền đi!”

Tổng cộng hết một trăm tám mươi tệ, hơn hai mươi tên côn đồ kia g hồi lâu cũng không g đủ.

Cuối cùng, g được mấy đồng lẻ tẻ tổng cộng được một trăm sáu mươi tệ, cả thảy mười mấy con người mà lại chỉ g được có chút tiền này.

Ngay cả Tần Lam cũng cảm thấy làm côn đồ mà đến mức như thế này cũng đã đủ mất mặt lắm rồi!

Có thể mấy cô gái trẻ thích những gã trông hơi ngông, mặc quần ống côn, giày lười, cưỡi xe nẹt ga, đổ xăng thì mấy thằng chung nhau cùng đổ

Điều này có thể trong mắt họ được gọi là ‘tự do tự tại. “Có hơn trăm tệ mà lần khà lần khần, bộ dạng của các người thế này mà cũng dám ra ngoài làm côn đồ hả? Đến tôi còn thấy mất mặt thay, tìm công việc tử tế mà làm không được sao?”, Tần Lam buông gã thanh niên ra, tức giận nói.

Trẻ không chơi già hối hận!

Đám côn đồ hung hăng nhìn chằm chằm vào Tần Lam. “Chú à, hai mươi tệ còn thiếu tôi trả thay cho bọn họ. Sau này nếu như họ còn dám ăn quỵt thì chú cứ gọi điện cho cảnh sát, tôi sẽ ra mặt xử lý giúp chú!”, cô lấy ra một tờ hai mươi tệ từ trong ví đưa cho ông chủ.

Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng cái kiểu ăn quỵt này tuyệt đối không được dung túng.

Người nào cũng ăn chùa thì chẳng cần phải mở cửa hàng làm gì nữa, không có sự lưu động tiền tệ thì làm sao kéo theo sự phát triển của xã hội?

Chủ cửa hàng cầm lấy tiền, cúi đầu mấy cái nhìn Tần Lam vẻ mặt kính cẩn: “Thật sự cảm ơn cô, chỗ tụi tôi đây chỉ là làm ăn nhỏ, vốn dĩ con phố này đã “Cẩn thận … đột nhiên chủ cửa hàng kêu lên.

Gã thanh niên tóc vàng không biết kiếm đâu ra một cái ống thép, mắt đỏ rực vung mạnh cái ống lên. “Mẹ mày, đi chết đi!”

Chủ cửa hàng sợ tới mức nhằm mắt lại, Tần Lam cũng không kịp phản ứng trong thời gian ngắn như vậy.

Nếu ống thép này đập vào phía sau đầu thì nhẹ nhất cũng gây chấn thương sọ não, nếu nặng có thể trực tiếp tử vong!

Rõ ràng là cơn tức giận của gã thanh niên tóc vàng kia đã dâng lên đến tận đầu rồi, những người này căn bản chưa từng ra ngoài xã hội thực, chỉ là một đám sâu mọt xã hội hàng ngày tụ tập lại với nhau nghĩ cách ăn uống chơi bời mà thôi.

Vừa mới bị Tần Lam đè xuống đất, lòng tự trọng của hẳn đã bị động chạm đến, hắn chỉ muốn xả cơn uất hận tức thời mà không hề nghĩ đến hậu quả.

Tiếng hú ngày càng gần.

Tần Lam cũng vô thức rụt cổ lại, động tác bảo vệ chính mình!

Nhưng một vài giây sau đó.

Không có động tĩnh gì của ống thép đó nữa!

Cô lập tức quay đầu sang nhìn, chỉ thấy có một bóng người đang chặn trước mặt mình.

Trông có vẻ không được cường tráng cho lắm, nhưng có thể mang lại cho người ta cảm giác yên tâm. “Sao hả? Chỉ có chút bản lĩnh đánh phụ nữ này thôi à?”

Nằm đẩm của Mạc Phong cứng ngắc, ống thép xoắn thành những vòng xoắn.

Đám còn đồ hít một hơi thật sâu. “Là là anh ta là người trong ảnh!”, một gã thanh niên gầy hơn run rẩy chỉ vào Mạc Phong.

Nhiều người ở hiện trường cũng nhận ra Mạc Phong ngay, dù sao người này cũng đã một mình đánh người la liệt khắp một con phố, thủ đoạn khủng bố như thế nào, e rằng đám người này cả đời cũng không thể quên được.

Những người bị đánh phải nằm ở nhà ít nhất ba ngày không ra được khỏi giường. Nhiều người bất giác muốn chuồn đi khi nhìn thấy Mạc

Phong! “Xem ra mấy người vẫn chưa tự kiểm điểm lại bản thân mình, người cầm đầu ở đây là ai?”, anh nằm lấy cổ áo gã thanh niên tóc vàng, trầm giọng nói.

Tên này lần trước cũng từng bị đánh, thương tích trên mặt vẫn còn, nhưng tính tình vẫn như cũ. “Anh Long. Anh Long ở câu lạc bộ Hoàng Quan…, gã thanh niên tóc vàng run rẩy chỉ vào ngôi nhà được trang hoàng lộng lẫy cách đó không xa rồi nói.

Sau đó, Mạc Phong tiện tay ném gã thanh niên bay ra rơi trúng vào thùng rác bên kia đường.

Mọi người lập tức đứng thành hai hàng trốn sang một bên, sợ hãi không dám nói gì.

Ngay cả Tân Lam, người bình thường có tính cách chanh chua, lúc này cũng ngẩn cả ra.

Ngay khi tên này xuất hiện, mọi người dường như đã nhìn thấy hung thần, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không thể né tránh.

Mạc Phong quay đầu nhưởng mày nhìn cô: “Đừng có mê mẩn anh, anh đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi!” “Đừng có tự tưởng bở! Anh đến đây làm gì?”, Tần Lam trừng mắt nhìn anh và nói với vẻ không mấy vui vẻ.

Anh cười đầy nham hiểm: “Cô đoán xem!”

Thật muốn cho gã này phát tát, đoán cái con khỉ! “Đi thôi, đi gặp anh Long kia!”, Mạc Phong giang hai tay cười tủm tỉm.

Tần Lam cũng cử động nắm đấm, khịt mũi: “Tôi đã muốn dọn dẹp đám rác rưởi này từ lâu rồi, hôm nay tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai đang tác oai tác quái!”

Đường Nam Hạng từng là phố ẩm thực khá nổi tiếng ở Giang Hải, nhưng từ năm ngoái, một nhóm thế lực đã bắt đầu tập trung tại đây.

Kể từ đó, con phố Nam Hạng này đã trở thành khu không có ai quản lý, bởi vì những người này giống như ruồi, bạn xua đuổi rồi lát sau chúng lại quay lại.

Cũng không thể nào cứ canh giữ ở đây 24/24 được. Lâu dần rồi cũng sẽ bị mệt, cộng thêm việc những cửa hàng ở đây cứ dần dần đóng cửa, cuối cùng con đường này trở thành con phố chết.

Chỉ có điều trong thời gian gần đây tình hình ở đây càng ngày càng không được yên ổn, nhiều cư dân đã gọi điện báo cảnh sát với quy mô lớn, vụ việc ở đường Nam Hạng ngày càng nhiều thì sẽ thu hút sự chú ý của bên trên.

Đồn cảnh sát Giang Hải suốt thời gian qua đều cố gắng đuổi nhóm người này đi, họ cố thủ ở đây đã lâu nhưng nhất thời không xử lý được ngay.

Câu lạc bộ Hoàng Quan.

Lần trước tôi đến đây để tìm Giang Tiểu Hải nên cũng khá quen đường ở đây. “Anh khả quen với nơi này nhỉ?”, Tần Lam quay đầu nhìn anh cười tủm tỉm.

Mạc Phong nhếch mép cười: “Không có gì, chỉ là cách đây không lâu tôi đã xử lý một đám người ở đây, cho nên tôi cũng có chút hiểu biết về nơi này!”

Xử lý một nhóm người?

Những gì anh nói nghe thì cứ nhẹ nhàng như không, nhưng Tần Lam biết mức độ ra tay của anh như thế nào.

Nếu không, làm sao trong ánh mắt của những người kia lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.