Rõ ràng là Tô Nguyệt khá bất ngờ nên cô ta cảm thấy xấu hổ.
“Con bé này, không phải hai ngày trước còn nói với ông chuyện này sao? Ông đồng ý! Ông thấy thằng bé này không tệ, làm cháu rể không thành vấn đề!”, Tô Thanh Hà vuốt râu cười xấu xa.
Mạc Phong co giật khóe miệng, sao cứ có cảm giác nụ cười của ông cụ còn có hàm ý khác?
Nếu ông cụ không thể dậy được, đám đông sôi sùng sục thì còn hợp lý. Thế nhưng ông cụ tính táo đứng đây như vậy mà mọi người lại làm loạn một cách vô lý như vậy. “Đại ca! Dù là cháu rể của đại ca thì cũng không có cửa! Thiên vị như vậy có phải là hơi quá không?”
“Đúng vậy đại ca, mọi người đều là anh em vào sinh ra tử cùng nhau, lẽ nào còn không bằng một người ngoài?
“Nhìn cậu ta có vẻ là kẻ đào hoa, chắc chắn không đáng tin, như vậy sau này cô Tô sẽ thiệt thòi mất! Đại ca hãy suy nghĩ lại!”
“…”
Đương nhiên bọn họ không hi vọng Mạc Phong sẽ trở thành con rể nhà họ Tô. Xảy ra việc đột ngột như vậy khiến không ít người cảm thấy khủng hoàng bất an.
Ông cụ mà ngã xuống thì nhà họ Tô không còn ai có thể gồng gánh đại cục nữa. Nếu để thằng nhóc này dính vào, cùng Tô Thanh Hà gánh vác nội bộ của tông hội Thiên Long thì đó là vấn đề mà đám đông lo lắng.
Càng phản ứng kịch liệt thì càng chứng tỏ là vở kịch này thành công.
Mạc Phong chậm rãi bước lên trước, ôm eo Tô Nguyệt, nhìn đám đông khẽ cười: “Gọi ông xã đi!”
“Ông…ông xã…”, Tô Nguyệt cúi đầu đỏ mặt khẽ gọi.
Đám đông đã nghe thấy cả rồi, mặc dù rất không hi vọng Mạc Phong dây dưa vào nhưng cũng không thể nào cản người ta yêu đương mà.
Tô Thanh Hà thấy vậy bèn gật đầu hài lòng: “Thấy chưa! Đây là cháu rể của nhà họ Tô! Sau này ai còn dám hỗn xược với cậu ấy thì tức là không coi Tô Thanh Hà tôi ra gì! Cẩn thận tôi dọn sạch môn hộ!”
Mọi người nhìn nhau, không khỏi cúi đầu đáp lại: “Vâng…”
“Được rồi! Không còn việc gì nữa, mọi người về cả đi!”, ông cụ phất tay trầm giọng.
Khi đám đông đi hết, chỉ còn lại người của nhà họ Tô.
Mặc dù không còn ai nhưng Mạc Phong vẫn ôm eo Tô Nguyệt.
“Còn định ôm!”, Tô Nguyệt quay qua trừng mắt hung hăng.
Mạc Phong chỉ nhướn mày cười đê tiện: “Gọi là ông xã rồi, ôm thì có làm sao? Cô đừng quên lời hứa giữa chúng ta!”
Trước đó có nói nếu giúp cô ta gia tăng sức mạnh thì sẽ phải làm bạn gái của Mạc Phong trong bảy ngày, sau đó Tô Nguyệt lại lấy cớ phải chữa khỏi bệnh cho ông nội thì mới thực hiện lời hứa.
Hai lần cứu ông cụ thoát chết, Tô Nguyệt chỉ biết cúi đầu đỏ mặt: “Tôi nhớ! Yên tâm, chuyện tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời đâu! Tối nay đi…!”
“Tối nay không được, tôi còn có việc khác, cho nợ đấy, sau này bất cứ lúc nào tôi nhớ ra thì sẽ gọi điện cho cô!” “Đi chết đi! Biến…”
Tô Nguyệt đẩy anh ra, sau đó đá vào chỗ hiểm của anh.
“Ấy, như này là mưu sát chồng đấy nhé!”
Mạc Phong chạy khắp phòng, Tô Nguyệt thì điên cuồng đuổi theo.
“Đứng lại cho tôi! Xem tôi có xé rách miệng anh không!”
Anh thì cười, cô thì làm loạn, kẻ đuổi người chạy, vậy mới gọi là cuộc sống!
Ông cụ thấy hai người hợp nhau thì khẽ gật đầu. Ông cụ thật sự muốn giống như những gì mình nói trước đó.
Thay vì giao cho đám người tâm sâu khó lường kia thì không bằng giao cho thằng bé.
Hiện tại tông hội Hắc Long đã lớn mạnh dần lên, chứng tỏ anh có năng lực lãnh đạo. So với đám người chỉ biết tranh giành nội bộ kia thì rõ ràng anh mạnh hơn nhiều!
Tông hội Thiên Long không thể nào dần sa sút như vậy được, nhất định phải được thay máu đề phát triển. Bây giờ không còn như ngày xưa, không thể chỉ kiếm tiền từ con đường bất lương được nữa.
Vậy nên tông hội muốn lớn mạnh thì không thể bỏ quả nhưng người trẻ tuổi có tư duy như Mạc Phong. Một, hai tháng trước, thực lực của tông hội Hắc Long mới chỉ bằng một phần ba tông hội Thiên Long. Vậy mà giờ đã ngang tài ngang sức, có những phương diện còn vượt qua cả Thiên Long.
Chỉ dựa vào Đàm Lão Bát, có thể đảm bảo đủ cơm ăn đã là khá lắm rồi, chứ đừng mong nghĩ tới việc lớn mạnh. Vậy nên nguyên nhân quan trọng chính là dựa vào sự hỗ trợ từ Mạc Phong.
Thanh niên này đúng là một con ngựa chiến. Trong thời gian ngắn thôi những chiến thắng của anh sẽ còn vượt xa. Đáng tiếc là có khi ông cụ không còn được chứng kiến nữa.
Ông cụ nghĩ tới đây thì không khỏi lắc đầu: “Ông già này đã già lắm rồi…khụ khụ…”
Ông cụ vội vàng bụm miệng ho liên tục. Khi bỏ tay ra thì thấy lòng bàn tay đầy máu.
Dù vừa rồi Mạc Phong dùng kim để tạo ra phản quang của ông cụ thì vẫn không thể trị được bệnh tận gốc.
“Ông nội sao vậy?”, Tô Nguyệt thấy vậy vội chạy tới hỏi.
“Hả…vậy phải làm sao?”, Tô Nguyệt chau mày, nóng ruột nói.
Mạc Phong khẽ vỗ vai cô cười nói: “Khi bọn họ nhìn thấy ông cụ vẫn tỉnh táo thì có lẽ còn sốt ruột hơn cô đấy! Chờ đợi thôi, tôi đoán là không cần lâu nữa đâu, đuôi hồ ly sẽ tự động lòi ra!”
“Hừ, tôi sẽ ở bên ông nội hai tư trên bảy, để xem ai dám giở trò.