**********
“Anh Hai! Im nào!”, Mạc Phong nằm bò ra cửa sổ khẽ quát.
Đừng thấy ‘anh Hải’ nhỏ con mà coi thường, bởi nó cắn phát nào là chuẩn phát đấy, và thường nhằm vào cổ đối phương.
Con chó đen kìa dù lớn hơn nó nhưng bị đuổi tới mức không kịp cả phản công.
Thật đúng với câu nói nhỏ mà có võ, to cao chưa chắc đã giỏi đánh nhau.
To có thể mạnh nhưng thấp lại hung hiểm. Đừng thấy anh Hai thấp bé nhẹ cân mà khinh thường vì khả năng nhận thức của nó rất mạnh. Ai mà dám xông vào địa bàn của nó thì chắc chắn sẽ bị nó tấn công chí mạng.
Những con chó trông có phần to cao, dữ tợn thì tính tình lại nhu thuận, anh Hai bình thường cũng rất hiền lành, nhưng chỉ cần có người tới khu vực của nó khiêu khích thì chắc chắn nó sẽ không bỏ qua.
Chỉ cần chưa chết là nó luôn lao lên đầu tiên, bất luận là người hay là động vật thì đều sợ những thứ liều chết cả!
Đây cũng là lý do vì sao trước đây dù đi đâu anh cũng đưa nó đi cùng.
Nghe thấy anh nói vậy, anh Hai lập tức dừng lại không đuổi nữa. Con chó to màu đen bị đuổi chạy vòng vòng, lủi vào một góc tường không dám cử động.
Mạc Phong nhảy ra khỏi cửa sổ. Anh đứng trước mặt con chó, khẽ vuốt ve đầu nó và nhỏ nhẹ: “Mày tới tìm tao có việc gì phải không?”
“Gâu!”
Con chó sủa một tiếng rồi ngoạm ống quần anh lôi ra ngoài.
Rõ ràng là nó muốn lôi anh tới nơi nào đó.
“Tao còn chưa thay quần mà, đừng lôi nữa, tụt quần mất!”
Anh chỉ mặc độc một chiếc quần sooc, khẽ kéo mạnh là tụt ngay.
Nó cứ thế lôi anh tới một khu rừng nhỏ. Anh thấy có một người đàn ông đứng bên bờ hồ, quay lưng về phía mình.
Giờ không còn sớm vậy mà trong công viên không có lấy một bóng người. Điều này khiến người khác không khỏi sinh nghi.
“Sư thúc!”, Mạc Phong nhìn theo bóng lưng và kêu lên.
Nhìn bóng lưng ông, nếu không phải là Thường Vân Sam thì còn có thể là ai chứ. Chỉ có điều trước đây ông ấy từng nói sẽ không bao giờ rời khỏi ngôi nhà đó. Vậy tại gần đây lại hay ra ngoài thế này.
Lần trước ông ra ngoài vì tới Nam Đô cứu anh, còn lần này ông ra ngoài là vì điều gì?
“Nhóc con, nghe nói cháu định đi Yến Kinh à?”, Thường Vân Sam nói với vẻ điềm đạm, thậm chí giọng nói còn mang theo nụ cười.
Mạc Phong gật đầu khẽ nói: “Đúng vậy. Lúc trước có kẻ chuyên đi hút tinh huyết của thiếu nữ để luyện chế thi đan ở Giang Hải đã bị cháu đuổi đi, nhưng có một người bị nhiễm thi độc nên phải đi nhờ người khác giúp đỡ. Người đó cứ đòi bằng được Bạch Phật Thủ, hơn nữa cháu chỉ có một tuần. Tạm thời cháu điều tra ra thì chỉ có buổi đấu giá ngày mai ở Yến Kinh mới có loại dược liệu đó. Vì vậy cháu chuẩn bị tới đó một chuyến”.
“Chuyện trước đó ông cũng nghe nói tới. Hừ! Phái Cản thi láo quá, nếu không phải vì bất tiện thì ông đã tiêu diệt luôn cả môn phái đó rồi. Đúng là thế đạo thay đổi, những loại thấp cổ bé họng cũng xuất hiện muốn đấu đá tranh giành! Có kẻ muốn biến xã hội này thành nơi hoang dã, chỉ còn sự giết chóc chứ không còn quy tắc gì! Đúng là hão huyền!”
“…”
Hóa ra Thường Vân Sam biết hết những chuyện xảy ra. Mạc Phong hỏi ông với vẻ nghi ngờ: “Vậy tại sao sư thúc biết cháu sắp đi Yến Kinh vậy?”
“Cái ông già Nghiêm Chính Phu là bạn của ông. Tối qua uống rượu nên gã đó đã nói hớ!” “Chết tiệt! Hóa ra là bạn của ông à!”
Cả hai cùng yêu thích dược liệu, có lẽ đây là niềm yêu thích của cả hai ông già.