Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 262: Chương 262: Tương kế tựu tế






Hiện giờ không biết bao nhiêu người trong gia tộc Mộ Dung đang dòm ngó sản nghiệp của tập đoàn. Vì Mộ Dung Vân Long là trụ cột của cả gia tộc, Mộ Dung Trầm Chương con trai ông ta lại là nhà tài chính học ở nước Mễ.

Anh ta cũng mở mang ngành công nghiệp của gia đình Mộ Dung ở nước Mễ, dựa vào hai điểm này mà anh ta đã ngồi được vào vị trí cậu chủ nhà Mộ Dung ngay khi vừa quay về Giang Hải.

Các con cháu khác trong gia tộc có cố hết sức leo lên cũng không bò đến được vị trí cậu chủ, còn anh ta vừa về đã ngồi vững vị trí đó, nhưng giờ cả ngày chỉ trốn đi một chỗ uống rượu, không quan tâm gì đến sản nghiệp!

Đại hội cổ đông của công ty mấy lần đều không tìm được anh ta ở đâu, rất nhiều chuyện đều là do Mộ Dung Vân Long cố gắng nói đỡ cho anh ta, không ngờ gã này lại ngày một sa sút hơn!

“Con có biết là người kiểm soát được huyết mạch kinh tế của nhà Mộ Dung mới là người có tiếng nói cuối cùng hay không?”,, Mộ Dung Vân Long túm lấy cổ áo anh ta gầm lên.

Nhưng Mộ Dung Trầm Chương vẫn nằm trên mặt đất như một vũng bùn: “Nắm được huyết mạch kinh tế rồi thì sao chứ? Chẳng phải vẫn giống như bây giờ hay sao, nhiều tiền quá tiêu vào đâu?”

Ông ta vẫn luôn tự hào về con trai mình, nhưng lần đầu tiên ông ta cảm thấy con trai mình thật ngu xuẩn!

"Ngu xuẩn! Có tiếng nói thì dù con muốn làm gì cũng không ai ngăn cản con được! Đến lúc đó cho dù có kết thông gia với nhà họ Từ, chuyện về sau vẫn không phải theo ý của con hay sao?”, Mộ Dung Vân Long thở dài bất lực nói.

Để tránh cho con trai mình đi theo vết xe đổ của mình, ông ta đưa anh ta vào tầng lớp cao cấp trong công ty chính là để anh ta tạo dựng được thành tích, sau này lúc tranh đoạt quyền gia chủ mới có ưu thế hơn!

Chỉ cần có được vị trí gia chủ thì sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của kẻ khác nữa. Đàn ông có tam thê tứ thiếp là rất bình thường, nhưng tiền đề là bản thân phải có đủ thực lực đã.

Ông ta đã nói đến nước này rồi, nếu Mộ Dung Trầm Chương còn không hiểu được nữa, thì tên này thật sự vô dụng thật rồi.

Anh ta ngẩng đầu lên như hiểu ra được điều gì đó: “Bố, ý bố là, chỉ cần con nắm giữ được quyền kinh tế của nhà Mộ Dung, con sẽ có thể làm chuyện mà con muốn à?”

“Trên lý thuyết thì là như vậy!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay hừ lạnh: “Nắm giữ được quyền kinh tế của nhà Mộ Dung về mặt lý thuyết mà nói thì sẽ có thể làm những chuyện mà mình muốn làm. Có điều cũng vẫn phải có lề có lối. Không thể đắc tội với nhà họ Từ được. Chỉ cần con có thành tích gì đó, ông nội con chắc chắn có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao mọi người cũng đã trải qua cả rồi!”

Mộ Dung Trầm Chương lập tức đứng lên: “Con biết rồi! Bây giờ con sẽ trở về công ty xử lý công việc ngay lập tức, trong vòng ba tháng con sẽ khiến cho tài sản của nhà Mộ Dung tăng lên gấp đôi!”

Nhìn thấy con trai đột nhiên tràn đầy khí thế, người làm bố như ông ta cũng cảm thấy được an ủi. Tuy rằng mục đích của anh ta chỉ là vì một người phụ nữ, nhưng ít ra giờ anh ta cũng đã phấn chấn lên rồi.

“Bây giờ đang có một cơ hội bày ra ngay trước mắt, phải xem xem con có thể nắm bắt được hay không rồi!”, Mộ Dung Vân Long chắp tay sau lưng mỉm cười: “Bố vừa nhận được tin cô ba nhà họ Diệp ở Bắc Khâu có thể sẽ đến Giang Hải. Nếu như con có thể xử lý được cô ba họ Diệp này, cũng xem như đã lập được công lớn rồi!”

“Nhà họ Diệp ở Bắc Khâu?”, Mộ Dung Trầm Chương đầy vẻ khó hiểu.

Chạng vạng.

Đã đến giờ tan sở, nhưng Mục Thu Nghi vẫn ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào những biến động của thị trường chứng khoán.

Chỉ trong một buổi chiều, nó đã giảm tới năm điểm, hơn nữa một thế lực bí ẩn cũng tràn vào thị trường chứng khoán, mua lại cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã một cách ác ý, rồi bán chúng với giá rẻ mạt.

Đó là chiến thuật hại đối phương một nghìn, tự hại mình tám trăm. Đối phương bỏ ra mười triệu tệ nhưng tạo ra sự ảnh hưởng khiến Mục Thu Nghi thiệt hại cả trăm triệu.

Một tỷ tệ đầu tư lúc ban chiều giờ đã lỗ hơn hai trăm triệu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tập đoàn Kim Tư Nhã có thể bị sụp đổ trong vòng một tháng.

Trịnh Nghiên đã quá quen thuộc với công ty, cô ta biết ngay điểm yếu nhất của tập đoàn là năng lực của nó, thậm chí cô ta đã tính toán đến bước tiếp theo Mục Thu Nghi sẽ đi như thế nào!

Ngoài việc liên tục chi tiền để bình ổn thị trường, dường như cô đã không còn cách nào khác.

Nếu cứ chờ thị trường chứng khoán giảm xuống mức đóng băng, tập đoàn Kim Tư Nhã cũng sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.

“Làm sao bây giờ... Ai có thể giúp mình được!”, Mục Thu Nghi nghẹn ngào nói, hai tay ôm đầu.

Két...

Lúc này cánh cửa bị đẩy ra.

Một bàn tay từ bên ngoài thò vào, anh ta đang cầm một hộp trái cây.

"Vợ ơi! Anh đến rồi đây!”

Bên ngoài truyền tới một giọng nói bỉ ổi.

Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, cô cũng không nói gì, chỉ xoa xoa huyệt thái dương: “Tan làm rồi, anh không về mà còn ở đây làm gì?”

"Em còn nói được nữa à, cả cái công ty này chỉ có em và phòng bảo vệ còn đang làm việc, anh chẳng lên đây xem thì sao!”, Mạc Phong mở hộp hoa quả ra, dùng tăm lấy một miếng lên: “Há miệng nào, anh đút cho em ăn!”


"Đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi đang phiền lắm đây! Anh ra ngoài đi!”, Mục Thu Nghi cau mày trầm giọng nói.

Nhưng đúng lúc cô vừa mở miệng, Mạc Phong đã nhét thẳng quả dâu vào miệng cô.

"Có ngọt không?”

Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, miệng không ngừng nhai: “Anh... khá ngọt!”

“Ăn thêm miếng nữa!”, Mạc Phong lấy tăm cắm vào miếng dâu và đút cho cô.

Lúc này, ánh mắt anh bất chợt rơi vào màn hình máy tính: "Những đường màu xanh xanh đỏ đỏ này là cổ phiếu đúng không?”

Nhìn chung, những người không chơi cổ phiếu có thể nhận ra đây là cổ phiếu đã là khá lắm rồi. Dù sao thì Mục Thu Nghi chuyên về tài chính nên cô hiểu rất rõ về cổ phiếu. Cô từng kiếm được nhiều tiền từ việc kinh doanh cổ phiếu, và sau đó trở thành người khởi nghiệp của công ty này!

"Được rồi, đồ tôi cũng đã ăn rồi, anh đi ra ngoài đi! Lát nữa tôi về!”, Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương thở dài nói.

Mạc Phong chỉ vào đường màu đỏ và nói nhẹ nhàng: “Đường này cứ liên tục đi xuống, nó đại diện cho công ty sao?”

Dù không hiểu về chứng khoán nhưng anh đã nhìn ra ngay mấu chốt của vấn đề.

Mục Thu Nghi xoa xoa thái dương, khẽ lắc đầu: “Trịnh Nghiên giờ đã đầu quân cho nhà họ Châu rồi! Kể từ sáng sớm nay thị trường cổ phiếu đã dao động không yên, liên tục sụt giảm. Tôi đã sắp không thể khống chế được cục diện nữa rồi! Vốn lưu động của công ty đã đập vào đó hết, nếu còn đập vào nữa, tôi chỉ có nước bán công ty đi thôi. Bên phía châu Âu có rất nhiều nhà xưởng vì quanh năm hợp tác với Trịnh Nghiên, đột nhiên Trịnh Nghiên rời đi mà rơi vào cảnh bị tê liệt! Tôi thực sự sắp không trụ được nữa rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.