Vị hòa thượng vô danh ngồi giữa sân. Tất cả đã được quét dọn sạch sẽ như chuẩn bị đón ai đó. Ông ta ngồi trên một đôn đá, tay cầm chuỗi hạt Phật và niệm kinh. Ánh hoàng hôn rải xuống khoảng sân tạo thành màu vàng đẹp mắt.
Lúc này có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Long Hưng Điền ôm ngực, khập khiễng bước vào trong.
“Đại sư…tôi…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->, ông ta cúi đầu với vẻ xấu hổ.
Thế nhưng vị hòa thượng vô danh trông vô cùng bình thản. Ông ta khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, không thể trách ông được. Hơn nữa ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, chẳng phải sao?”
“Nhưng…!Tôi biết ăn nói thế nào với cô Bạch đây? Nhà họ Bạch đã phải tốn rất nhiều tiền mới có được hai món dược liệu đó. Nếu sớm biết thế này thì tôi đã dẫn theo nhiều người hơn rồi!”
“Mang bao nhiêu cũng vô ích thôi! Có lẽ đây là kiếp nạn của cậu ta. Hết thảy đều đã được mặc định, không thể cưỡng cầu. Sống hay chết đành trông chờ vào số mệnh vậy!”
“…”
“Vậy…hiện tại cậu nhóc đó thế nào rồi?”, Long Hưng Điền hỏi với vẻ nghi ngờ.
Vị hòa thượng vô danh chỉ khẽ lắc đầu: “Chỉ cần rời khỏi thùng quá một tiếng thì năng lượng sẽ bắt đầu thoát ra ngoài, chết không được nhưng sống cũng không xong!”
“Vậy khác gì xác sống!”
“Cũng gần như vậy. Nếu dưỡng bệnh như mức độ hiện tại thì sau bảy ngày vẫn có thể sống thêm được một thời gian nữa. Sau đó cơ thể sẽ dần tiêu hao hết năng lượng và trở thành một cái thây khô.
“…”
Long Hưng Điền trầm mặc.