**********
“Các nhân chứng năm ấy và cả dịch bệnh nữa, đều chĩa mũi dùi vào nhà họ Mạc. Hơn nữa những người nhiễm virus cũng nói rằng đó là virus do nhà họ Mạc đầu độc. Sự việc này chính là bằng chứng tốt nhất!”, Tư Đồ Sư Cưu gầm lên.
Khu vực Quan Trung hai mươi năm trước bùng phát bệnh dịch hạch.
Gây ra hậu quả là ít nhất một trăm nghìn người đã thiệt mạng, vì vậy các gia tộc lớn đã cử không ít người đến để giải quyết vấn đề này, một khi bị nhiễm, virus có thể làm cho da bị lở loét ngay lập tức.
Chết ngay trong vòng hai mươi tư giờ, có thể nói, dịch bệnh này đã khiến nhiều người phải hoảng sợ.
Nhà họ Mạc là gia tộc đóng góp nhiều nhất khi đó, họ đưa ra rất nhiều công nghệ tiêu độc khử trùng mới, thậm chí không bỏ mặc một người mắc bệnh nào. . ngôn tình hoàn
Còn những gì các gia tộc khác làm là giết người mắc bệnh ngay khi họ bị lây nhiễm, bởi vì lúc ấy nhà họ Mạc ở vùng Quan Trung đã đóng một doanh trại quân đội.
Hơn nữa, đó còn là đội quân tinh nhuệ nhất của nhà họ Mạc - Long Ảnh.
Đội quân này chỉ có một nghìn người, nhưng năng lực chiến đấu của mỗi cá nhân có thể bằng khoảng mười người, cho nên một nghìn người này có sức chiến đấu ngang với mười nghìn người.
Đám cướp biển có ý định xâm hại bị bọn họ đánh bại thảm hại ở vùng duyên hải, có thể nói là mạnh hơn Yến Vân Thập Tam Kỵ của nhà họ Tư Đồ hay lính Ngự Linh rất nhiều.
Nếu muốn hạ bệ nhà họ Mạc, đương nhiên trước hết phải giải quyết đội quân Long Ảnh này.
Hai ngày trước khi dịch bệnh bùng phát, đội quân này tình cờ hoạt động ở khu vực xung quanh nên về sau bị đồn là đã đầu độc nguồn nước của dân làng.
Bệnh dịch hạch lây lan cực kỳ nhanh chóng, ngoại trừ người uống nước mà sinh bệnh thì dùng chung một đôi đũa cũng bị lây.
Thậm chí, ở với người nhiễm bệnh lâu ngày cũng sẽ gây sốt, buồn nôn, chán ăn, ngứa ngáy khắp người và cuối cùng là tử vong.
Kể từ khi dính bệnh đến lúc chết không quá hai mươi tư giờ.
Sau đó còn có thuyết âm mưu cho rằng nhà họ Mạc đang phát triển vũ khí sinh học ở đây. Tám gia tộc lớn viện cớ dịch bệnh ngày một nghiêm trọng, thêm vào đó là thái độ kiêu ngạo và không muốn giải thích của Mạc Yến Chi nên họ bắt đầu liên thủ.
Trừ hại cho dân là giả, viện cớ diệt nhà họ Mạc mới là thật. Rốt cuộc ai là kẻ gây tai họa thì chưa biết, năm đó tại sao bệnh dịch hạch đột ngột bùng phát đến giờ vẫn không một ai nắm rõ.
Thường Vân Sam tức giận nói: “Thế nếu tôi nói dịch bệnh năm đó do nhà họ Tư Đồ của ông gây ra, sau đó mua chuộc vài người khẳng định chắc chắn là ông làm, thì có phải dịch bệnh đúng là do ông gây ra không hả?”
“Ngụy biện! Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nếu Mạc Yến Chi ông vẫn chưa chết, thì ông nên vui mừng mà tìm một nơi sống yên ổn qua ngày đi, đừng có xen vào ân oán trong giang hồ”, Tư Đồ Sư Cưu chắp hai tay sau lạnh lùng khịt mũi. Tay phải đằng sau lén ra hiệu, đám người trốn trong bóng tối lập tức xông ra, vây quanh phía sau bọn họ.
Mạc Yến Chi khẽ phủi mũ của mình, khinh thường nói: “Tôi từ lâu đã không màng đến danh lợi, chuyện của giang hồ liên quan gì đến tôi chứ?”
“Vậy ông đến đây làm gì? Báo thù sao? Nay đã khác xưa rồi, nếu như hồi trước tôi sợ ông ba phần, thì bây giờ ông cũng chỉ là một con hổ giấy thôi!”
Câu nói của ông ta xen lẫn vẻ mỉa mai và coi thường.
Năm ấy, Tư Đồ Sư Cưu thực sự rất sợ Mạc Yến Chi sẽ tìm đến, mặc dù chủ lực của nhà họ Mạc là Long Ảnh gần như đã bị giết sạch nhưng gia tộc này vẫn có thế lực ở khắp mọi miền. Điều quan trọng nhất là người ta đồn rằng Trầm Thu Vũ vẫn còn che giấu một thế lực bí ẩn trong bóng tối.
Nếu tập hợp toàn bộ binh lính giao đấu ở Yến Kinh, e rằng đây sẽ là một trận chiến đẫm máu giữa các gia tộc lớn.
Đã nhiều năm trôi qua, Mạc Yến Chi tuy chưa chết nhưng người trong tay hắn hẳn là không thể triệu tập ngay được, có lẽ đám binh lính ấy đã lập gia đình sinh con đẻ cái, ai sẽ đồng vai sát cánh đánh chém giết người cùng ông ấy chứ?