Người tới không phải là Mục Thu Nghi, mà là…Mộ Dung Trầm Chương!
“Đương nhiên là tìm anh có việc rồi! Vừa rồi anh gọi người ta là vợ, có tính không?”, anh ta nhướn mày cười xấu xa.
Mạc Phong lập tức buồn nôn: “Đừng đùa! Có chuyện gì ra ngoài nói, nếu không người ta lại tưởng tôi là ‘bóng’ thật đấy!”
Nói xong anh cởi đồng phục bảo vệ ra, mặc đồ của mình vào và bước ra ngoài.
Họ tìm một quán café.
Vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã cười rạng rỡ đi tới.
Nhưng người này chỉ nhìn chăm chăm vào Mộ Dung Trầm Chương. Vẻ ngoài tuấn tú, hàng hiệu toàn thân, với chiếc đồng hồ đeo tay đủ để mua cả tiệm café. Vì vậy trên cơ thể anh ta toát ra khí chất quý tộc.
Đó là lực sát thương vô cùng lớn đối với nữ giới.
Hàng hiệu xa xỉ khiến người khác nhìn là biết ngay. Những thứ mà Mạc Phong mặc trên người cũng không hề rẻ hơn của Mộ Dung Trầm Chương, thậm chí có cái còn đắt hơn, thế nhưng có vứt anh ra mấy trăm con phố thì cũng chẳng có ai muốn nhìn hai lần.
Thật đáng tiếc, những nhãn hiệu khiêm nhường thì lại chẳng có ai nhận ra.
Vì vậy từ khi bước vào cửa thì nhân viên phục vụ này cứ đứng trước mặt Mộ Dung Trầm Chương, coi Mạc Phong là không khí và đoán chắc rằng anh là tài xế của Trầm Chương.
Cùng gã này