Lúc này trên đường phố Giang Hải.
Diệp Đông Lâm lúc này cũng không gọi xe để đi mà cứ chậm rãi tản bộ trên đường như không hề có một điểm đến.
“Đi theo tôi làm gì?”, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn Mạc Phong ở sau lưng mình rồi lạnh lùng hỏi.
“Muộn thế này rồi, một cô gái xinh đẹp như cô đi trên đường một mình không phải rất nguy hiểm sao? Tôi lo lắng cho cô thôi!”
“Có anh thì càng nguy hiểm hơn!”
“...”
Mặc dù Mạc Phong vẫn lẽo đẽo theo sau nhưng Diệp Đông Lâm cũng không đuổi nữa.
Hai người cứ đi như vậy cho khi ra tới bờ sông.
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ rền vang!
Đột nhiên mặt sông cuộn lên, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.
“Á! Sao lại mưa to vậy! Lại còn có sấm, đều tại anh cả!”, Diệp Đông Lâm hai tay ôm đầu hét lớn.
Mạc Phong cạn lời nghĩ thầm: “Mẹ kiếp! Mưa mà cũng tại tôi à? Có thể nói lý một chút không?”
“Nếu không phải do cánh đàn ông các anh hay hứa suông thì làm gì có sấm? Nên tất cả đều tại đám đàn ông các anh!”
“Tôi...!”
Đột nhiên vào lúc đó, ở phía trước có rất nhiều ánh đèn chói mắt rọi tới.
Trong nháy mắt đã có rất nhiều chiếc xe vây lấy hai người họ. Mạc Phong lúc này cũng ngẩn người ta, nhìn biển số xe thì là của Giang Hải. Lẽ nào đây là người của ông Tám?
Nhưng cũng không đúng, anh đâu có gọi họ tới đây!
Lạch cạch!
Một đám người lập tức xuống xe, lợi dụng ánh đèn chói mắt kéo Diệp Đông Lâm vào trong xe.
“Các người là ai? Này! Cứu tôi với!”, Diệp Đông Lâm lúc này mới quay đầu lại nhìn Mạc Phong rồi sợ hãi hét lên.
Nhưng đám người đó không cho Diệp Đông Lâm bất cứ cơ hội phản kháng nào. Sau khi kéo được cô lên xe, bọn chúng lập tức rời đi, coi Mạc Phong như không khí.
Trước mặt Mạc Phong mà đưa người đi không chút kiêng dè thì đúng là chẳng khác gì vả vào mặt anh. Ban đầu anh tưởng là do Tưởng Minh Xuyên cử người tới, nhưng nghĩ lại thì hình như không phải.
Dù gì người ta cũng là cậu chủ của Yến Kinh, không thể nào làm ra những chuyện mất nhân phẩm như vậy được. Hơn nữa cũng không ngốc tới mức cứ thế lôi Diệp Đông Lâm lên xe.
Rõ ràng là kẻ thù của nhà họ Diệp đã tìm tới, có lẽ là vì khi cô rời khỏi Bắc Khâu thì đã mất đi lá chắn nên tới Giang Hải thì chẳng còn ai giúp đỡ nữa.
“Này! Tôi nói các người…”
Mạc Phong chưa nói hết câu thì một người đàn ông trung niên đã chĩa súng về phía anh.
Anh phản ứng xuất thần, xoay người trong không trung.
Pằng.
Viên đạn bị bắn chệch lên trên.
Anh không ngờ đám người này lại mang theo súng.
Càng không ngờ chúng lại có thể nã súng không cần suy nghĩ như vậy, thậm chí mười mấy tên đồng loạt rút súng ra. Mẹ kiếp! Đây chắc chắn là đội sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp.
Chắc chắn là Diệp Đông Lâm đã gây rắc rối với thế lực nào đó và họ đã theo cô tới tận đây.
Mạc Phong cũng không phải kẻ ngốc, anh nhảy xuống sông, không đối đầu trực diện với mười mấy tên đó bởi đó là mười mấy khẩu súng cùng với tâm thế giết người không chút do dự.
Mặc dù anh có thể tránh đạn nhưng chưa tới mức có thể tránh một lúc đòn tấn công của mười mấy khẩu súng.
Dù sao bây giờ cũng đang là ở Giang Hải, anh không lo không giải quyết được. Nếu là ở địa bàn khác mà để chúng chạy được thì đúng là mất mặt.
Anh lặn dưới sông, lấy điện thoại trong túi ra. Mặc dù là đang ở dưới nước nhưng điện thoại không hề bị ảnh hưởng.
“Điện thoại chống nước chuyên nghiệp Phelps đúng là ngầu thật”, Mạc Phong cười he he.
Đám người kia cũng không có ý định nã súng xuống, rõ ràng là chúng không muốn chiến đấu, nên vội vàng đưa người rời đi.
Xem ra họ đã theo dõi Diệp Đông Lâm một thời gian, nên đến cả đường tẩu thoát cũng đã xác định sẵn. Thấy bọn họ rời xa Mạc Phong bèn nhảy lên khỏi mặt nước, qua hàng rào lan can.
Anh gọi điện thoại.
“Cậu Mạc!” *
Anh khẽ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Theo dõi mấy chiếc Audi màu đen cho tôi, nhất là chiếc có biển số 731, cử người khóa chốt các đầu cầu và các lối ra khỏi thành phố!” “Vâng!”
Một lúc sau, cả thành phố Giang Hải phồn hoa bỗng tấp nập bởi xe cộ, vài đội quân bắt đầu tản ra các ngõ ngách từ trung tâm thành phố.