Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 272: Chương 272: X: Đều là đường chết




Ông cụ tức giận, hai người còn lại đương nhiên không dám cãi nhau nữa.

Thường thì phải có chuyện cực kỳ quan trọng mới triệu tập hội nghị gia tộc. Tất cả mọi người sẽ đều tập trung ở từ đường nhà Mộ Dung.

Nếu như hai đứa cháu nhà khác đánh nhau thì có khi không cần phải khua chiêng gõ trống rầm rộ như vậy. Dù sao Mộ Dung Trầm Chương cũng là người thừa kế do đích thân ông cụ lựa chọn.

Anh ta được bồi dưỡng với tư cách là thiếu đông gia Mộ Dung, sau này sẽ trở thành trụ cột trong gia tộc.

Giống như một hạt giống tốt, nhìn thấy nó sắp mọc cong thì người trồng cây chắc chắn phải tìm cách để uốn nắn lại.

Tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.

“Ông nội…Cháu về rồi!”, Mộ Dung Trầm Chương đứng ngoài cửa cúi đầu khẽ nói.

Ông cụ gõ gậy xuống đất quát lớn: “Quỳ xuống!”

Anh ta cũng không dám phản kháng, chỉ sợ sệt chạy tới và quỳ xuống.

“Biết là vì chuyện gì không?”

“Biết ạ!”, Mộ Dung Trầm Chương đáp lại bằng vẻ hào sảng.

Bốp…

Một gậy đầy sức mạnh đập mạnh lên lưng anh ta.

“Sai chưa?”, ông cụ gằn giọng đầy nội lực.

Mộ Dung Vân Long lập tức trừng mắt: “Ngây ra đó làm gì, không mau nhận lỗi à!”

“Ông nội, cháu! Không! Sai!”, Mộ Dung Trầm Chương đọc từng từ.

Ầm…

Toàn bộ gia tộc nhà Mộ Dung sôi lên sùng sục.

“Ngông cuồng quá! Có năng lực thì cũng không thể nào khinh thường người khác như vậy được!”

“Anh hai, anh dạy con trai thế nào vậy? Mắc sai lầm mà không biết hối hận, sau này mà như vậy thì sẽ gây ra phiền phức lớn đấy!”

“Đúng vậy, dám cãi lại cả lời của ông, coi trời bằng vung rồi! May mà giờ mới chỉ là cậu chủ, sau này mà làm gia chủ thì có còn đường sống cho đám chú bác cô dì này không đây?”

Cả đại sảnh bùng nổ trong nháy mắt.

Cả ông cụ cũng tức điên lên.

“Đồ khốn, tôi đánh chết anh!”

Bốp…

Bốp…

Thêm vài gậy đập vào đầu anh ta.

Ông cụ khi còn trẻ cũng là người biết kungfu, nhất là pháp quyết dùng gậy.

Không tin thì ngày mai cởi đồ ra xem, chắc chắn lưng của Mộ Dung Trầm Chương sẽ bị sưng tấy.

“Tôi hỏi lại một lần nữa! Có sai hay không!”

Mộ Dung Trầm Chương bị đánh tới mức khọm người: “Không! Sai! Nếu thời gian quay ngược lại thì cháu vẫn sẽ làm như vậy! Đại trượng phu dám làm dám chịu, cháu đánh Mộ Dung Tu, chấp nhận chịu phạt!”

Bốp…

“Cháu muốn ông tức chết đấy à?”, ông cụ đập thẳng vào đầu anh ta.

Cú đánh khiến Mộ Dung Trầm Chương cảm thấy choáng váng: “Ông nội…Cháu không sai! Một người đàn ông, đến cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được thì còn gì là đàn ông nữa!”

“Được! Cháu quan tâm tới cô ta như vậy phải không? Để ông xem xem cháu có thể bảo vệ cô ta được tới khi nào!”

Mộ Dung Trầm Chương lập tức tái mặt: “Ông nội, ý…ông là gì?”

“Không phải cháu quan tâm tới cô ta sao? Ông sẽ khiến nó biến mất khỏi Giang Hải, biến mất khỏi thế giới này! Lôi ra ngoài cho tôi, thu điện thoại khóa máy! Tôi không tin là không dạy được tên khốn này!”, ông cụ gầm lên.

Mặc dù ông ta tuổi đã cao nhưng khí thế hành sự vẫn vô cùng quyết đoán và ác liệt.

Mộ Dung Vân Long vội vàng bước tới cầu xin: “Bố, nó còn nhỏ, bố tha cho nó. Con bồi thường thiệt hại nhà chú ba!”

“Anh bồi thường? Hay là tôi cũng cho người đánh nó trọng thương nhập viện nhé? Mấu chốt là thằng nhóc này còn cắt đứt việc nối dõi của Mộ Dung Tu, tôi chỉ có một thằng con trai, muốn tôi tuyệt giống hay gì? Tôi thật sự nghi ngờ cách giáo dục của anh hai đấy!”

Ông cụ bèn trừng mắt, tức giận nói: “Tôi còn chưa chết, chuyện này không tới lượt hai người quyết, đưa nó ra ngoài!”

Hai người đàn ông lực lưỡng từ ngoài bước vào. Một trái một phải lôi Mộ Dung Trầm Chương đi.

“Ông nội! Ông không thể làm vậy! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cháu sẽ hận ông cả đời này…”

Giọng nói của anh ta vang vọng cả căn phòng.

“Ha ha, đúng là cha nào con nấy. Giống con năm đó!”, ông cụ trừng mắt, tức giận nhìn Mộ Dung Vân Long: “Đừng trách bố độc ác, không nhẫn tâm thì giang sơn bất ổn! Không trừ khử người phụ nữ đó thì thằng nhóc này không thể tập trung tinh thần vào sự nghiệp được! Người phụ nữ như vậy là hòn đá vướng chân trên đường tiến thân của thằng bé! Chẳng phải con là một ví dụ sống sao? Người phụ nữ đó không còn, con mới tập trung tinh thần phấn đấu cho sự nghiệp nhà Mộ Dung!”

Mộ Dung Vân Long ủ rũ. Nhắc tới chuyện trước đây, đã ba mươi năm trôi qua nhưng trong lòng vẫn thấy dấm dứt đau: “Bố, thời đại khác trước rồi! Chương Nhi cũng không phải là con của năm đó! Bố làm vậy nó sẽ phát điên mất!”

“Điên sao? Ha ha, vậy thì để nó điên, đến chuyện như vậy mà không vượt qua được thì cũng sẽ là một kẻ không làm được việc lớn!”

Mộ Dung Trầm Chương bị nhốt vào một căn phòng nhỏ, chưa tới năm mét vuông, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một khe sáng.

Chỉ có một lỗ thông gió duy nhất bằng năm đấm bảo đảm cho việc hô hấp của anh ta.

“Có ai không? Có ai không! Không thở nổi nữa rồi!”, anh ta nằm sạp trong căn phòng nhỏ hô lên.

Lúc này một người đàn ông canh gác khẽ cười: “Cậu chủ, cậu dừng một chút đi, kêu chúng tôi mở cửa chúng tôi cũng không dám! Cậu đừng làm khó chúng tôi nữa!”

“Tôi cho anh tiền! Tôi cho anh mười triệu! Anh thả tôi ra, tôi lập tức chuyển cho anh mười triệu tệ!”, Mộ Dung Trầm Chương van nài.

Nhưng người đàn ông vẫn lắc đầu.

Anh ta còn tưởng tiền không đủ nên tăng thêm: “Hai mươi triệu! Các anh mở cửa ra, tôi lấy danh nghĩa thiếu đông gia đảm bảo, chắc chắn sẽ đưa cho các anh hai mươi triệu!”

Nhưng người đàn ông vẫn không hề dao động.

“Năm mươi triệu! Giới hạn cuối cùng rồi, đừng quá đáng quá!”, Mộ Dung Trầm Chương tức giận. Gã này thật biết làm giá quá mà!”

Người đàn ông khẽ lắc đầu cười khổ: “Dù cậu có cho tôi một trăm triệu thì tôi cũng không dám. Tiền quan trọng hay mạng quan trọng? Hơn nữa cả vợ con bố mẹ tôi đều ở Giang Hải, tôi thả cậu thì ai sẽ thả tôi đây?”

Tính khí của ông cụ vô cùng cổ quái, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu như làm trái ý ông ta, e rằng cả nhà người đàn ông kia sẽ gặp phiền phức mất.

Cuối cùng thì Mộ Dung Trầm Chương đành phải chấp nhận.

Anh ta đập mạnh đầu vào tường: “Đều tại tôi! Tất cả là tại tôi!”

Nếu anh ta không ra mặt thì Trần Nhã đã không bị đám người đó tung hứng. Nhưng giờ anh ta đã làm vậy khiến Trần Nhã khó tìm được đường thoát thân.

Tất cả đều là đường chết.

Lúc này bỗng có tiếng bước chân từ ngoài vọng tới.

“Đại ca! Tôi có thể nói vài câu với cậu chủ không? Trời tối rồi, tôi thấy cậu ấy cũng không có gì ăn nên mang tới hai cái bánh bao, anh du di cho chút đi mà!”

Người đang nói chính là thanh niên áo trắng trước đó. Toàn thân anh ta bị thương, cả cánh tay đều là vết băng bó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.