Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 276: Chương 276: Xe đạp rệu rạo




Bên trong chiếc Jaguar.

“Anh à! Chúng ta chạy trốn gì vậy? Chúng ta không đánh lại hắn sao?”, Bạch Vô Thường quay qua hừ giọng.

Hắc Vô Thường lắc đầu: “Em gái, em cũng thấy rồi đấy, chưởng đánh vừa rồi nội lực ghê gớm, e rằng hắn là tên khó dây. Hơn nữa thằng nhóc đó còn đập cho nhà họ Châu sống đi chết lại, e rằng hai người chúng ta liên thủ cũng chẳng đủ! Chúng ta làm việc vì tiền, hành sự phải cẩn thận!”

“Nói cũng phải, chúng ta chỉ cần giết chết người phụ nữ này là có thể có được mười triệu tệ, thương vụ này không tệ! Hừ, coi như thằng nhóc đó số đỏ, nếu rơi vào tay em thì em sẽ cho hắn biết thế nào là lễ hội!”

“Ha ha, nếu có thể hút được dương khí của hắn thì có khi công lực của chúng ta sẽ tiến bộ không ít đấy!”

Trần Nhã bị vứt vào thùng xe, cả người co gập lại. Cô ta muốn hét lên nhưng giọng nói yếu tới mức chỉ bản thân nghe thấy.

Cộng thêm thùng xe đóng kín, không khí không được lưu thông nên giờ có cảm giác bị thiếu oxy.

Lúc này trong từ đường nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Trầm Chương cứ đi qua đi lại trong căn phòng vỏn vẹn có năm mét vuông.

Anh ta cảm thấy bất an.

“A Khôn! Cậu còn ngoài đó không?”, anh ta hô lên.

A Khôn chính là thanh niên mặc áo trắng trước đó lén lút đưa điện thoại cho anh ta, nhưng Trầm Chương đã gọi mấy tiếng mà không thấy ai đáp lại.

Một lúc sau có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới: “Cậu chủ, cậu có việc gì không ạ?”

“Tôi muốn đi vệ sinh!”, Mộ Dung Trầm Chương tức giận nói: “Các người định nhốt tôi tới bao giờ? Tôi là thiếu đông gia của nhà Mộ Dung! Các người không thể đối xử với tôi như vậy được!”

“Chúng tôi biết cậu là thiếu đông gia nhưng vẫn kém so với ông cụ! Chúng tôi không thể làm trái mệnh lệnh của ông cụ được!”

Lúc này, Mộ Dung Trầm Chương mới hiểu ra lợi ích quan trọng tới mức nào!

Chỉ có nắm quyền, nắm tiền trong tay thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ. Nếu không tất cả chỉ là lời nói suông!

“Có thuốc không?”, Mộ Dung Trầm Chương thở dài.

Người đàn ông trung niên lấy một bao thuốc từ trong túi ra: “Thuốc mười tệ một bao, không biết thiếu đông gia có hút quen không!”

“Giờ tôi đến năm tệ còn chẳng có lại đi chê thuốc mười tệ sao!”, anh lắc đầu cười tự chế nhạo mình.

Đàn ông không tìm thuốc mà là tìm sự cô đơn.

Giờ anh ta chỉ có thể tin tưởng tuyêt đối vào Mạc Phong, hi vọng gã đó giữ lời.

Trong khu rừng phía Bắc ngoại ô.

“Anh, chúng ta lái tới đây không vấn đề gì chứ?”, Bạch Vô Thường vươn vai thở dài: “Tối nay người ta còn chưa đắp mặt nạ nữa, lát nữa xử lý xong phải về ngay mới được!”

Hắc Vô Thường đỗ xe dưới một gốc cây, lẳng lặng châm thuốc. Hắn ta nhìn đồng hồ, sắp một giờ sáng. Chỗ này cách nội thành ít nhất năm mươi kilomet.

Hơn nữa đây còn là khu vực hoang dã, một người mà chết ở đây thì có lẽ cả trăm năm không ai tìm ra nổi.

“Chắc là ổn rồi, anh không tin thằng nhãi đó đuổi theo kịp!”

“Đương nhiên rồi, xe chúng ta là xe thể thao, thằng đó lấy cái gì để đuổi, taxi à?”

Có tiếng xe phanh két bên đường.

“Không hẳn là taxi mà là xe đạp!”

Hai kẻ kia giật thót, quay đầu lại thì thấy Mạc Phong đang đỗ chiếc xe đạp rệu rạo bên vệ đường.

Hắc Vô Thường trố mắt: “Này! Điều này phản khoa học, xe chúng ta là xe thể thao, hơn nữa còn tăng tốc tới một trăm năm mươi dặm, một chiếc xe đạp rách nát như thế kia sao có thể đuổi kịp chứ?”

“Xì, nếu không vì sợ chiếc xe này rụng hết các bộ phận thì tôi có thể đạp tới hai trăm dặm tin không?”, anh phất tay cười với vẻ khinh thường.

Tuyên Linh bước xuống, hừ giọng lạnh lùng: “Anh, đừng phí nước bọt nữa, em không tin hai chúng ta liên thủ lại không đánh được thằng nhóc này!”

Ả ta đang định lao lên thì Hắc Vô Thường đã kéo tay lại: “Đừng kích động, gã này có chút kỳ lạ!”

Một chiếc xe đạp lại có thể đuổi kịp xe thể thao, rõ ràng là điều bất khả thi. Hơn nữa khi chiếc xe rời đi, rõ ràng là hắn còn đang ở trên tầng.

Tại khu dân cư Hạnh Phúc, muốn bắt xe thì phải chạy ra đường lớn mới tìm được. Chật vật như vậy thì không thể nào đuổi kịp bọn hắn được.

“Người anh em, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu đi đường sáng của cậu, chúng tôi đi cầu độc mộc của chúng tôi, hà tất phải dính líu tới nhau! Hơn nữa cậu cũng biết người đứng sau là ai, cậu dây dưa vào chẳng tốt đẹp gì!”, Hắc Vô Thường nhìn anh với vẻ uy hiếp.

Nếu không phải vì kiêng dè thì sao hắn ta lại nói những lời đó với Mạc Phong.

Nếu mà ra tay thật thì ai chết vào tay ai vẫn còn là điều khó nói.

Mạc Phong khoanh tay dựa vào gốc cây: “Ngại quá, tôi rất trọng chữ tín, đã hứa sẽ giúp người ta thì nhất định sẽ giúp!”

“Vậy thì không còn gì để nói! Các hạ nên suy nghĩ cho kỹ, bọn tôi có hai người, về số lượng là cậu đã mất ưu thế rồi, đánh đấm sẽ chỉ thua thiệt thôi! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”, Hắc Vô Thường siết chặt nắm đấm, trầm giọng.

Hắn khởi động khớp tay, ánh mắt sắc lẹm ánh lên sự lạnh lẽo, người ở xa ngoài mười mét cũng cảm thấy nổi da gà.

“Mọi rợi cuối cùng vẫn chỉ là mọi rợ, dù có cho ngàn binh vạn mã thì một cao thủ vẫn có thể đánh ngon lành! Đây không phải là cá chết lưới rách mà là trứng chọi đá đấy!”

Vụt…

Một chưởng gió ập tới.

Bóng đen như hàng vạn ngọn núi lớn biến mất tức thì.

“Người đâu!”, Bạch Vô Thường nhìn bốn phía hô lên.

Bỗng nhiên.

Luồng khí trên đầu ập xuống.

Bạch Vô THường lập tức lùi lại mấy bước.

Chưởng đấm dội thẳng xuống đất, tạo thành một hốc lớn.

“Sức mạnh phá đá kinh hồn! Hừ, hôm nay lấy tên này ra luyện công vậy!”, Hắc Vô Thường tức giận gầm lên.

Hai anh em một trái một phải cùng phối hợp.

Một kẻ tiến công còn một kẻ phòng thủ!

Chúng đánh Mạc Phong tới tấp khiến anh phải lùi lại.

Cho tới khi lùi tới ngõ cụt thì Mạc Phong đã nhảy lên, dùng một tay chộp lấy cành cây bên cạnh và đạp một vòng đẹp mắt trúng vào mặt của cả hai kẻ kia.

Rầm…

Hắc Vô Thường ngã lăn ra đất.

“Thằng nhỏ này thật khó dây, hai chúng ta liên thủ mà hắn không hề tỏ ra yếu thế! Thật không thể khinh thường, còn ít tuổi mà đã có kungfu như vậy, nếu để lâu thì e rằng sẽ trở thành đại họa mất!”

Mạc Phong chắp tay sau lưng, hừ giọng: “Sao, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”

Tuyên Linh và Tuyên Hạo nhìn nhau.

Bỗng nhiên chúng bật dậy.

Một bóng hình màu trắng và một bóng hình màu đen giao nhau lao tới.

Tốc độ nhanh tới mức chỉ nhìn thấy ảo ảnh.

Mạc Phong nhìn trái, nhìn phải và bật cười: “Ấu trĩ!”

Nói xong anh đạp một chân xuống.

Lá khô dưới đất bay lên.

Vụt…

Tốc độ ra tay của anh còn nhanh hơn tốc độ di chuyển của Hắc Bạch Vô Thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.