Cô gái nhìn nhìn lên trên lầu, hiên tại giám đốc đang ở cùng Tề tiểu
thư, quên đi. Đây là nơi làm việc, ít nói một chút sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, cô ấy cũng đã đi rồi, có gọi về cũng đâu được.
“Có thể là một người thích giám đốc thôi.” Cô lầm bầm nói, nhưng cô
ấy thật đáng thương, gương mặt và thân phận thật bình thường, không thể
so với người nhà họ Tề.
Nếu cô là giám đốc, cô cũng sẽ chọn cô gái minh tinh xinh đẹp kia.
Tử Lạc đi ra ngoài, ngẩng đầu, từng đợt gió thổi tung tóc của cô,
mang đến cảm giác lạnh lẽo, ngày hôm nay thật nặng nề, khiến cho cô có
cảm giác không thở được.
Cô đứng bên ngoài tòa nhà một lúc, ở phía chân trời, sắc trời càng ngày càng u ám như sắp đổ mưa.
Cô ôm lấy cánh tay mình, nhìn từng người của tập đoàn Ôn thị đi qua,
cô chỉ muốn gặp hắn, chỉ muốn biết hắn có khỏe không, chỉ như thế thôi.
Cô hít hít cái mũi của mình, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, một giọt nước
mưa rơi xuống, trời mưa sao, cô ngẩng đầu lên, thấy được từng giọt từng
giọt nước mưa rơi trên mặt, từng cơn gió thổi qua mang theo hạt mưa,
lạnh lại càng thêm lạnh.
Cô vẫn nhìn chăm chăm cửa ra vào, trong mắt chờ mong nhưng chỉ có
những hạt mưa rơi xuống, cô thu lại thân thể mình, mưa càng lúc càng
lớn, đã làm ướt hết quần áo, ướt hết tóc cô, đến mắt của cô cũng đã ướt
sũng rồi.
Một chiếc xe màu đen đỗ cách đó không xa, người đàn ông bên trong
quen miệng lấy trong túi một điếu xì gà đưa lên miệng, hắn ngẩng đầu,
hai mắt khẽ híp lại nhìn cô gái đứng trong mưa thật đáng thương, nhưng
trong đôi mắt màu trà hiện lên một tia xem thường.
Hắn hít vào một hơi, phun ra một vòng khói, hương vị của xì gà khiến
mắt hắn khép lại một chút, thực quyến rũ. Nếu ai nhìn thấy bộ dạng của
hắn chắc chắn đều thấy như thế.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đã khiến cô gái kia ướt sũng, cô đưa tay lau nước mưa trên mặt, vẫn kiên trì chờ đợi.
Tử Lạc cắn cắn môi, mưa không ngừng rơi trên người cô, mưa tạt trên
người cô, rất đau, rất lạnh, cô đáng thương hít hít cái mũi của mình, cả người run rẩy, cả cơ thể trở nên gầy yếu, bất lực.
Cuối cùng, ở cửa cũng xuất hiện người mà cô chờ đợi, ánh mắt cô đột
nhiên sáng lên, cho dù bầu trời âm u, ánh mắt cô vẫn rất sáng lấp lánh
như ngôi sao.
Rất nhanh, ánh sáng trong đôi mắt kia biến mất, không biết là bởi vì
mưa quá lớn khiến cho ánh mắt cô trở nên mơ hồ, không thấy rõ mọi thứ.
Đứng ở xa xa đúng là Ôn Vũ Nhiên đã mất tích ba ngày hôm nay, không
đúng, đúng, đối với người khác thì là bình thường còn đối với cô chính
là mất tích.
Hắn trong với hình ảnh trong cô, hắn không đeo kính, không phải là Ôn Vũ Nhiên mà cô biết, ánh mắt hắn dài nhỏ sắc bén, môi mỏng khẽ cong
lên, có chút lãnh đạm, cũng có một cảm giác cực kì xa lạ.