“Húc, mọi chuyện được giải thích rõ là được, chỉ cần cô ấy không lấy tác phẩm của em là được,” Trữ San giả bộ rộng lượng nói, thỉnh thoảng
lại kéo tay Duệ Húc, nhưng trong lòng cô lại không hề nghĩ như vậy, cô
chỉ ước có thể làm Tô Lạc biến mất khỏi nơi này.
Thậm chí, muốn Tô Lạc biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời này.
“Chuyện này không thể dễ dàng như vậy, cô ấy làm, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm.” Lời nói lạnh lùng của Duệ Húc vang lên đằng sau Tô Lạc.
Tô Lạc ôm chặt thùng đồ, cả người khẽ run lên, thân thể gầy yếu, cuối
cùng cũng không thể chịu đựng nổi. Cô vẫn cố gắng đứng thẳng bước về
phía trước, mặc kệ cho dù có chuyện gì xảy ra, Tô Lạc cô vẫn phải ôm
lòng tự trong rời đi, cô cái gì cũng không có, nhưng cô có chính bản
thân mình, bây giờ còn có … Đứa bé.
Cúi đầu, khẽ chớp mắt, màn sương bao phủ, nhìn kĩ sẽ thấy nước mắt đọng lại nơi khóe mắt cô.
Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, trên bàn có vài tờ báo, mỗi tờ đều lộ ra bức ảnh chụp cô rất chật vật, bức ảnh
cô đang ôm thùng đồ, giống như một con chó nhỏ bị rơi xuống nước, rời
khỏi tập đoàn Húc Nhật.
Cô lất tờ báo ra, thật dày những dòng chữ nói cô ăn cắp ý tưởng, ảnh chụp tuy không rõ nét nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là cô. Cô nghĩ, nếu
bây giờ cô đi ra ngoài, nhất định sẽ là đối tượng để mọi người mắng
chửi.
Tiếng mở cửa truyền tới, cô run rẩy đặt tờ báo xuống, cửa đóng lại, một bóng ma đứng trước mặt cô.
Cô ngước đôi mắt vô hồn nhìn gương mặt trầm ổn của hắn, vẻ mặt hắn vẫn như thế, từng chút từng chút đưa cô vào địa ngục.
“Vì sao không tin tôi? Tôi không hề làm chuyện đó, thực sự không
phải tôi.” Mọi chuyện đã đến mức này, đã không còn cách nào cứu vãn,
nhưng cô vẫn muốn nói, cô không hề làm, bức tranh đó là của cô, là cô
lao tâm khổ tứ vẽ ra, cô phải tên trộm, cô vô tội, vì sao không ai tin
tưởng cô, ngay đến hắn cũng không tin cô.
Duệ Húc lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt màu trà nhìn không rõ cảm xúc,
một lúc lâu, cô mới nhìn thấy môi hắn khẽ hé, vẫn là những đường nét
quen thuộc, lúc này cô lại có cảm giác có một khoảng cách thật lớn giữa
hai người.
“Tôi biết đó là của cô,” đột nhiên hắn nói ra một câu, khiến tờ báo
trên tay Tô Lạc rơi xuống đất. Giống như một bông tuyết chạm đất liền
tan ra, tất cả đều biến mất, nhưng những thứ này vốn không thể biến mất, tờ báo vẫn còn nguyên, những tin tức đó vẫn tồn tạo, sự chật vật cùng
thanh danh đã mất của cô cũng là thật.
“Vì sao…” cả người cô như bị một con dao sắc nhọn cứa vào, cả tâm hồn như bị cào cấu.
Hắn nói, hắn biết bức tranh là của cô, hắn biết cô vô tội, hắn biết cô không phải kẻ trộm.
“Vậy tại sao anh lại làm như vậy?” Cô dùng sức ngẩng đầu, cảm giác
rõ cả người đang run lên, “Anh biết tôi vô tội, vì sao còn làm như vậy, vì sao phải đem toàn bộ tội danh gán lên người tôi?”
Duệ Húc xoay người bước đi, cả người lộ ra sự u ám, đến cầu thang
bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô gái gần như đã sụp đổ, “Cho tới bây giờ, tôi chưa từng hối hận về sự lựa chọn của mình, tôi sẽ không thể đối xử
như thế với Trữ San.” hắn đưa mắt nhìn tờ báo trên mặt đất, cho dù sự
thật là như thế nào hay có bao nhiêu sự thật đi nữa cũng không thể khiến hắn buông tha cho quyết định của mình, hắn muốn cô gái hắn yêu luôn
được bình yên, những thứ khác, hắn không quan tâm.
Ví dụ như… Tô Tử Lạc.
Hắn đi lên tầng, không nhiều lời, chỉ nói một câu là quá đủ.
“Tôi sẽ đưa cho cô một chiếc thẻ, trong đó có một khoản tiền, còn cô chỉ cần tiếp tục ngồi trên vị trí bà Lê, chỉ cần cô đồng ý, cô muốn
ngồi tới lúc nào cũng được, như vậy, đã đủ thỏa mãn chưa?” Hắn vô tình
nói, đem tất cả sự tôn nghiêm của cô, dùng sức ném xuống mắt đất. Phá
hủy tất cả của cô, bản thân cô, trái tim cô và linh hồn cô.
Tô Lạc nhìn theo bóng lưng hắn lên tầng, lần đầu tiên biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Đúng thôi, vì từ trước tới giờ, Tô Lạc cô chỉ là một quân cờ của hắn.
“Nhưng… Tôi là người, tôi có trái tim…” Cô thì thào nói, tiếng nói phá vỡ những gì trong sáng nhất.
Bước chân Duệ Húc đột nhiên dừng lại, rất nhanh, hắn liền biến mất
khỏi tầm mắt cô, thời khắc hắn đóng cửa lại, hắn nghe được được tiếng
nói của chính mình, tàn nhẫn khiến người khác ngạt thở, “Trong mắt của
tôi, cô chỉ là quân cờ, giữ cô lại, bởi vì cô còn dùng được.”
Tô Lạc nở nụ cười, nhưng đôi mắt cô lúc này đã ngập nước, nước mắt
không ngừng chảy xuống trên mặt, trên cằm, thậm chí rơi ướt cả quần áo,
giống như mồ hôi không ngừng chảy.
Cô đặt tay trên bụng mình, trong nháy mắt đó, không ai biết, nội tâm cô đau đớn đến dường nào, “Con à, con biết không? Mẹ đã đoán được vận
mệnh của con rồi, sẽ không ai yêu con, sẽ không ai chào đón con sinh ra, không sao, con còn có mẹ mà, mẹ sẽ yêu thương con, sẽ yêu thương con
thật nhiều.”
Cô nhặt tờ báo lên trên mặt đất lên, đặt trên sa lon, sau đó đi về
phía cầu thang, đột nhiên, cả người cô khụy xuống, cả người co chặt lại, tiếng khóc không ngừng truyền ra.
Duệ Húc đừng trước cửa sổ, ngón tay cầm điếu thuốc, hắn chỉ đốt mà
không hề hút, hắn tựa lưng vào khung cửa sổ lạnh như băng, trong mơ hồ,
ánh mắt màu trà cũng mất phương hướng, sự u buồn không thể che dấu, cảm
giác này hắn chưa từng có.
Tập đoàn Húc Nhật, Trữ San đi trên đôi giày cao gót, thêm bộ quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, quả nhiên người đẹp vì lụa, rất giống một ngôi sao, kì thực bây giờ cô cũng chẳng khác ngôi sao là mấy, không nói tới
dáng người, diện mạo, chỉ cần thân phận hiện tại của cô, tất cả cô đều
có được, còn gì là chưa đủ.
Trên đường, Vệ Thần chạm mặt cô, ngay tới liếc mắt cũng không thèm.
“Vệ Thần, anh đây là có ý gì?” Trữ San đột nhiên dừng lại, cô chán
ghét thái độ của người này với cô, cô đắc tội với hắn sao, từ trước tới
giờ đều không vừa mắt với cô, bây giờ lại coi như không nhìn thấy cô,
đời này cô còn chưa gặp qua người đàn ông nào đáng ghét tới thế.
“Tôi đâu thể có ý gì, cô Tề.” Vệ Thần đút tay vào túi quần, mấy sợi tóc trước trán không che được sự chán ghét.
“Vệ Thần, anh có gì không hài lòng với tôi, tôi cũng đâu có đắc tội
với anh?” Trữ San hất cằm lên, từ nhỏ cô chính là một công chúa, người
đàn ông nào cũng ân cần dịu dàng với cô, ngay đến một người đàn ông như
Duệ Húc còn yêu cô, ánh mắt người đàn ông này có vấn đề phải không? Cô
đứng ở đây, hắn thậm chí còn không thèm liếc một cái.