Người Chồng Máu Lạnh

Chương 11: Q.4 - Chương 11




“Anh làm tổn thương cô ấy rồi lại xin lỗi cô ấy,” Thiếu Triết đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Duệ Húc.

Duệ Húc mím chặt môi, hắn luôn biết điều đó, bản thân hắn đã làm gì, đã thiếu cô những gì. Rõ ràng là yêu nhất cũng làm tổn thương sâu nhất.

“Năm đó cô ấy một thân một mình đi tới nước Anh, trong người không có một đồng, phải chịu đau khổ đói rét thì anh ở đâu, anh đang ở đây hưởng thụ tình yêu cùng với người vợ mới của anh.”

“Trong lúc cô ấy muốn tìm một công việc, muốn cố gắng để sống tốt, thì anh ở đâu, anh đang ở đây để hương thụ tỉnh yêu của người phụ nữ khác.”

“Trong lúc, cô ấy mang thai Bánh Bao Nhỏ phải quỳ trên mặt đất để lau chùi, anh lại ở đây kết hôn.”

“Cô ấy vì sinh Bánh Bao Nhỏ mà hôn mê suốt một tuần, anh ở đây, anh có thể đang cùng vợ mới cưới nhận bao lời chúc phúc, Lê Duệ Húc, tất cả cô ấy có được ngày hôm nay, không phải tự dưng có được, so với anh cô ấy đã phải chịu đựng cố gắng rất nhiều, cô ấy cười anh luôn nhìn thấy, nhưng anh có thấy được những lúc cô ấy khóc không?”

Thiếu Triết nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt lạnh nhìn ánh mắt đau khổ của Duệ Húc, “Anh không chứng kiến những điều đó, còn tôi đã chứng kiến tất cả, anh nói yêu, so với những gì cô ấy phải trải qua, thật sự kém nhiều lắm.

Thiếu Triết đứng thẳng người, đi về phía trước, bước được vài bước, hắn lại dừng lại, “Lê Duệ Húc, tôi cho anh một cơ hội, ngày mai hãy tới nơi tôi chỉ định, chỉ có một mình anh… Anh…”

“Tôi đồng ý…” Thiếu Triết còn chưa nói hết, Duệ Húc đã giơ tay lên, khóe môi mím lại, lộ ra vẻ mặt cương quyết, không có chút do dự.

“Được, tôi hi vọng anh sẽ không ối hận với quyết định ngày hôm nay,” Thiếu Triết nhếch môi nhìn Duệ Húc.

“Tôi sẽ không, mặc kệ có chuyện gì, tôi vẫn sẽđồng ý…” Duệ Húc lãnh đạm nói xong, ánh mắt hắn nhìn xuống, thậm chí không hỏi Thiếu Triết định làm những gì, hắn đãđáp ứng, có lẽ nếu hắn biết liên quan đến mạng sống, hắn vẫn sẽđi.

Tất cả những gì hắn thiếu, hắn sẽ phải dùng hai bàn tay này để trả lại, chỉ có nhiều chứ không ít hơn.

Bên tai truyền tới tiếng bước chân nặng nề rời khỏi, dần dần biến mất, hắn biết Thiếu Triết đã rời khỏi, Duệ Húc vẫn đứng đây, lại lấy một điếu thuốc, ngón tay hắn có chút run, hắn nheo mắt lại, mặc cho sựđau xót ngập tràn rồi lan dần ra thân thể hắn.

“Xin lỗi…” Môi hắn khẽ hé, lẩm bẩm nói, một câu xin lỗi nhẹ như không có, có ai có thể biết đây? Trái tim hắn, như có hàng nghìn mũi kim đâm vào, rỉ máu, sựđau đớn này như muốn phá nát thân thể hắn, nóâm ỉ xâm nhập dần dần người hắn.

Trái tim hắn, con người hắn và linh hồn của hắn.

Bước đi của Thiếu Triết nặng nề hơn rất nhiều, sự kiên trì của Húc khiến hắn sợ hãi, nhưng sự sâu sắc kia còn khiến hắn sợ hơn, con người đó một khi đã quyết định, cho dù có phải trả giá bằng cả bản thân vẫn muốn cóđược.

Thiếu Triết cũng có thể trả giá, cũng có thể hi sinh, chỉ cần hắn thực sự quyết định. Duệ Húc đúng là một đối thủđáng sợ, cho dù là trên thương trường hay trong tình trường, hắn bỏ mặc công việc chất cao như núi, một mình đi tới chỗ vui chơi này, Thiếu Triết biết rõ là vì Bánh Bao Nhỏ và Tô Tử Lạc.

Trái tim của hắn so với tưởng tượng của Thiếu Triết còn cứng rắn hơn rất nhiều.

‘Lê Duệ Húc, tôi đã xem thường anh rồi,’ Thiếu Triết nhìn bình sữa trong tay, bước chân lại nhanh hơn.

Nơi nào đó có hai người đang chờ hắn, ngẩng đầu, chớp mắt sự u ám trong mắt hắn liền biến mất, chỉ còn nụ cười trên gương mặt, thật chân thật.

Đối với bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày vui vẻ, còn đối với một người nào đó, hôm nay chính là một ngày bị giày vò, tra tấn, từ xa, Duệ Húc nhìn Thiếu Triết ôm Bao Bao vào lòng, Bao Bao gọi chữ cha thật thân thiết, hắn nhìn Thiếu Triết ôm lấy bả vai Tô Lạc, Bao Bao ở trong lòng Thiếu Triết thỉnh thoảng lại cọ tới cọ lui, bọn họ thật giống người một nhà yêu thương nhau, cảm giác thật hạnh phúc.

Bàn tay buông thõng nắm chặt lại, hắn mới chính là cha Bánh Bao Nhỏ, nhưng Thiếu Triết nói đúng, Tô Lạc cũng nói đúng, hắn không có tư cách, cho nên, hắn chỉ có thểđứng đây nhìn, con hắn gọi người khác là cha, người phụ nữ hắn yêu tươi cười với một người đàn ông khác, nụ cười dịu dàng, lại giống như chiếc kim đâm mạnh vào tim hắn.

Ngày hôm nay là ngày Duệ Húc cảm thấy côđơn lạnh lẽo nhất, còn có sự bi thương găm nhấm linh hồn hắn, ngập tràn trong ánh mắt hắn.

“Anh đãđến rồi…” Hắn bình tĩnh nói, không lộ chút khó chịu hay khác biệt nào, hay trái tim hắn vốn đã như thế, cho dù nhiều hơn nữa cũng không thay đổi gì, tất cảđều để trong lòng, trên gương mặt kia luôn lộ ra vẻ bình tĩnh, luôn khiến người khác nghĩ rằng, hắn cũng không phải là người có nhiều cảm xúc.

Xa xa tiếng sóng biển truyền tới nuốt hết âm thanh của hắn.

Quần áo trên người hắn có chút ướt, dường như hắn đã tới nơi này từ rất lâu rồi.

“Đúng, tôi tới rồi,” Thiếu Triết vẫn mặc bộâu phục màu trắng, phóng khoáng sạch sẽ, hắn nhìn bờ cát phía xa, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, “Lê Duệ Húc, còn nhớ hôm qua tôi đã nói những gì với anh không? “

Duệ Húc đưa mắt nhìn về phía xa, đôi mắt lộ rõ tia máu, “Tôi biết,” Tiếng nói lãnh đạm, vẫn là người đàn ông nói năng thận trọng trước đây. Thiếu Triết không hề biết Duệ Húc tới từ sớm mà là Duệ Húc vốn không có trở về, Duệ Húc luôn ởđây từđêm đen cho tới hửng đông, chỉ hi vọng có một khả năng.

“A…” Thiếu Triết nợ nụ cười, ánh mắt híp lại, “Biển này thật đẹp, Lê Duệ Húc, biển có những lúc hiền hòa mềm mỏng, nhưng cũng có những thời khắc nó trở nên hung dữ nuốt trọn tất cả.”

“Lê Duệ Húc, chúng ta đánh cuộc đi?” Gió biển thổi tung sợi tóc trước trán, gương mặt ôn hòa lúc này lại lạnh lùng không khác gì Duệ Húc.

Duệ Húc khẽ mím môi, đôi mắt đầy tơ máu nhìn thằng vào mắt Thiếu Triết. Ánh mắt màu tràđối chọi với ánh mắt màu đen, bọn họ trong mắt đối phương đều lộ ra sự dứt khoát, dứt khoát không thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.