Cô nhìn nhìn cổ tay của mình, không phải là cô quá mẫn cảm, chỉ là mọi chuyện gần đây có chút không bình thường.
Vũ Nhiên… Cô nhẹ nhàng gọi tê nhắn, lại cúi xuống tiếp tục công việc
của mình, một ngày trôi qua, cô nghĩ họ có thể lại như trước kia, nhưng
cô phát hiện cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm.
Hắn lại bắt đầu như gần như xa, cô không muốn tiếp tục như lần trước, đi tìm hắn, có phải cô đã gây phiền cho hắn, cô đặt tay lên ngực, thực
sự rất đau đớn, nỗi đau này không thể dừng lại, không thể biến mất.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lại cố gắng nở nụ cười, đã nói, phải tin hắn, cô lại đang suy nghĩ gì chứ, cô vỗ vỗ mặt, muốn lấy lại tính thần, hôm nay cô đã bị mắng rất nhiều lần rồi.
Lúc này, trong một quán cà phê, Ôn Vũ Nhiên không ngừng chiếc đồng hồ trên tay mình, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, mà cô gái trước mặt hắn, còn đang rất nhàn nhã uống cà phê, gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ kiều mị.
“Anh đã nói, chúng ta có thể ở cùng nhau?” Tề Trữ San đặt cốc cà phê
trên tay xuống, mặc kệ hắn thế nào, hắn đã đáp ứng cô, đã hứa với cô.
“Tôi cũng đã nói, tôi có bạn gái, tôi yêu cô ấy.” Vũ Nhiên lạnh lùng
nói, hắn đối với Tử Lạc rất tốt nhưng không có nghĩa hắn đối với cô gái
nào cũng tốt như thế, hai cô gái, trái tim hắn đã có sự thiên vị.
Ngón tay Tề Trữ San khẽ cứng lại, “Em biết, cho nên, em cũng đã nói,
anh chỉ cần để em làm người phụ nữ của anh, em sẽ không ảnh hưởng đến
quan hệ của hai người.” cô hạ thấp thân phận của mình đến không thể thấp hơn, người đàn ông này, cô rất yêu, cảm giác này cô chưa bao giờ trải
qua… Chinh phục.
“Nếu cô đã nói như vậy, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có việc, tôi đi trước.”
Ôn Vũ Nhiên đứng lên, thực sự không thích cô gái trước mặt hắn, nhưng cô gái này cũng quấn lấy hắn thật chặt, hơn nữa, hắn cũng có chút áy
náy, như một đêm mê loạn kia… Trên da giường rõ ràng có vết máu.
Hắn rời đi, không qua tâm vẻ mặt khó chịu của Tề Trữ San, cô cầm cốc
cà phê, uống một ngụm lớn, gương mặt lỗ rõ sự tức giận, khóe môi mím
chặt.
“Anh đã nói sẽ giúp em, em cần biết chắc chắn, hi vọng anh không
khiến em phải thất vọng.” Cô nắm chặt hai tay mình, dường như tâm trạng
rất tốt.
Ôn Vũ Nhiên cầm điện thoại, rất nhanh nghe máy.
“Lạc Lạc, là anh…” Hắn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ cần nghe tiếng nói mềm nhẹ của cô, mọi buồn rầu đều tan biến hết.
“Được, anh nhất định sẽ tới, nhớ chờ anh.” Hắn cười nhạt, tắt điện
thoại, ánh mắt trở nên rất ôn hòa, vẻ sắc bén lợi hạn đã mất đi nhiều.
Khi hắn vừa ngồi lên xe, điện thoại lại đổ chuông.
Xe của hắn vội vàng chuyển hướng, hắn ném di động sang một bên, quên cả việc đã hẹn với Tử Lạc.
Trong bệnh viện, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay sang hướng khác.
“Mẹ..” Ôn Vũ Nhiên đi nhanh tới, vội vàng nắm hai bả vai đang run rẩy của bà, “Mẹ, cha sao rồi?” Hắn nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, rồi
nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, cũng không nên tiếng an ủi bà, người
phụ nữ bên cạnh nhìn với vẻ khinh thường.
“Sao rồi là sao, muốn ông ta chết sớm hơn một chút, các người sẽ
chiếm lấy toàn bộ gia sản nhà họ Ôn, đắc ý sao, có tôi ở đây, các người
đừng có nằm mơ.”
Người phụ nữ lớn tiếng nói xong, gương mặt được chăm sóc tốt mấy vẫn có chút nếp nhăn của tuổi tác.
“Bác gái… Bác nói nhỏ một chút, đây là bệnh viện.” Ôn Vũ Nhiên chỉ
thản nhiên nói một câu, người phụ nữ định nói gì đó, cuối cùng chỉ có
thể im lặng.
Ôn Vũ Nhiên ôm lấy bả vai mẹ mình, đây chính là nhà hắn, một người
đàn ông hai vợ, hai đứa con trai, mỗi ngày đều vì gia sản mà đấu đá với
nhau, cho nên, hắn mới không nói cho Tử Lạc biết thân phận của hắn, hắn
sợ việc của gia đình sẽ làm thương tổn đến cô. Sợ cô sẽ trở thành người
mẹ kia của hắn.
“Không sao, cha con một lúc nữa sẽ tỉnh.” Mẹ của Vũ Nhiên nhớ lại,
sắc mặt có chút tái nhợt, hai mẹ con hắn tự an ủi lẫn nhau, cho đến khi
người trong phòng bệnh tỉnh lại, hai người mới đi ra ngoài.