Hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng có chút hốt hoảng của cô, khóe môi
lại cười như không cười, khóe môi cong cong, lại ẩn giấu sự độc ác và
tàn bạo khủng khiếp, chỉ cần là con mồi hắn đã nhìn trúng, chưa từng có
kẻ nào đã thoát được, cũng không có kẻ nào sẽ có được kết cục tốt đẹp.
Hắn lấy điện thoại của mình, đưa lên tai, “Hôm nay thế nào?” Tiếng
nói lạnh như băng giống như con người hắn, nghe không ra hắn cảm xúc gì, hoặc tâm của người này cũng đều là lạnh.
“Còn có thể thế nào?” Tiếng nói bên kia truyền lại trong điện thoại,
“Anh không phải đều đã đoán được, kế hoạch này rất hoàn hảo, tất cả đều
đúng như chúng ta dự đoán. Hôm nay, Ôn Vũ Phong tới đây, Ôn Vũ Nhiên
cũng tới, bọn họ cũng không ngốc nhưng lại không thông minh bằng anh.”
Vệ Thần lẩm bẩm một lúc, “Húc, cậu thực sự rất đáng sợ, tôi thực may
mắn, tôi là bạn của cậu, không phải đối thủ của cậu.”
Lệ Duệ Húc khẽ nhếch khóe môi, “Hiện tại cậu cũng có thể làm đối thủ
của tôi” ngữ khí của hắn rất đứng đắn, khiến cho Vệ Thần lạnh sống lưng, người này, nói đùa cũng thật dọa người.
“Đúng rồi, khi nào cậu tới gặp bọn họ?” Vệ Thần hỏi một câu, sợi dây đã thả ra, có thể câu cá rồi chứ?
“Ai nói tôi muốn gặp họ?” Lê Duệ Húc lạnh lùng nói, “Tôi chỉ muốn gặp một mình Ôn Vũ Nhiên.” Nói tên Ôn Vũ Nhiên, không ai có thể nhìn thấy
trong ánh mắt hắn có sự ghen tị mà chính hắn cũng không hề biết.
Khóe môi hắn lãnh đạm cười, đôi mắt màu trà cũng lạnh lẽo như muốn giết người.
“Được, tôi biết rồi.” Vệ Thần trả lời, hắn đã biết mình phải làm gì.
Buông điện thoại trong tay xuống, hắn ném sang một bên, di động rơi
trong xe, chếc điện thoại đắt tiền đã rơi thành hai mảnh, hắn không thèm nhìn, lấy hộp xì gà trong túi, hắn phát hiện, bên trong hộp đã không
còn điếu xì gà nào.
Hắn đóng hộp lại, khẽ đưa tay, hộp xì gà trong tay đã nằm gọn trong thùng rác bên đường.
Hắn ngồi lên xe, có chút mệt mỏi, lái xe rời đi. Đi qua một lối nhỏ,
hắn dừng xe, đi xuống, từng đợt gió thổi qua quần áo của hắn, hắn vẫn
không nhúc nhích giống như một pho tượng.
Lạnh lùng, trầm tĩnh, không có chút biểu cảm gì.
Trong một quán nhỏ ven đường, Tử Lạc bê một bát súp lên uống, cô khẽ
xoa hai tay mình với nhau, gió mang theo cảm giác mát mẻ, lòng bàn tay
của cô thật ấm, cũng như trái tim cô, luôn luôn ấm áp.
Cô uống thêm một ngụm, vẻ mặt thật thỏa mãn, trời gió như vậy, có một bát súp thật sự là tuyệt vời, một bát súp không đắt lại có thể giúp cô
ấm lên, cũng giúp cô đi hết con đường này, sau đó về nhà, dù chỉ ở một
mình nhưng cô cũng không có chút lo lắng.
Cô lại uống một ngụm, bát súp thật là nóng quá khiến cho đầu lưỡi cô
có chút đau, nuốt xuống lại khiến cở thể lạnh run của cô ấm lên, trong
mắt cô có chút cô đơn, đột nhiên ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đứng
cách đó không xa, cô lặng đi một chút, không biết vì cái gì, lại mỉm
cười đối với hắn, như chào một người bạn.