“Chồng… Nói cho em biết, anh làm sao vậy, rốt cuộc anh bị làm sao
vậy…” Cô không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Duệ Húc, càng lau
lại càng nhiều, trái tim cô đau nhói, ánh mắt lo lắng, hốc mắt nóng lên, nước mắt chảy xuống cằm, rơi trên gương mặt lúc trắng lúc xanh của hắn.
Một âm thanh nức nở vang lên..
Âm thanh không lớn lại khiến Duệ Húc tỉnh táo hơn nhiều.
“Đừng khóc…” Hắn cố gắng bật ra tiếng nói, cố hắng chịu sự đau đớn
tra tấn trong cơ thể. Duệ Húc dùng sức vươn tay mình, trong mơ màng thấy được đôi mắt đẫm nước, tim hắn nhói đau, đau đến mức khó thở…
Tô Lạc nắm chặt tay hắn, “Chồng…” Môi cô khẽ run lên, không biết đã
bao nhiêu lâu, hắn không chạm vào cô, lúc này hắn không còn sự lạnh lùng của những ngày qua, không còn khoảng cách với cô, giống như trước đây,
hắn luôn đối tốt với cô, đưa tay xoa nhẹ má cô, xoa đầu cô gọi cô là vợ…
Giống như một giấc mộng, cô có thể cười mà khóc, khóc mà cười.
“Đừng khóc, Trữ San…” Bờ môi hắn khẽ hé, tiếng nói không rõ ràng
cũng khiến bàn tay Tô Lạc đang nắm lấy buông lỏng, một giây phút cô vẫn
quyết định nắm chặt tay hắn.
“Vâng,” Cô khẽ gật đầu, nước mắt càng rơi nhiều thêm.
“Trữ San, ở lại đây…” Giọng nói đứt quãng truyền tới. Tô Lạc không
ngừng gật đầu, đáp lại lời hắn nói, nhưng tim cô gần như đã chết lặng.
“Vâng…” Duệ Húc khẽ hừ một tiếng, thân thể khẽ run lên, cả người như co rút.
“Anh bị sao vậy…” Buông tay hắn ra, Tô Lạc vội vàng cúi đầu nhìn
hắn, phát hiện tay hắn đặt trên dạ dày, mồ hôi không ngừng chảy ra. Quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
“Đau… Anh đau ở đây sao…” Tô Lạc đặt tay lên tay hắn, cảm giác ngón
tay của hắn đang dùng sức gồng len, người đàn ông này thật cố chấp, đã
như thế này cũng không nói một tiếng đau.
“Em đưa anh đi bác sĩ, anh sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì,” Tô Lạc lại gần hắn nói, mồ hôi hắn dính vào người cô, cô ôm chặt lấy người đàn ông đã làm tổn thương mình sâu sắc, cô không muốn hắn xảy ra chuyện, hắn có thể tổn thương Tô Tử Lạc, nhưng cô không muốn nhìn hắn hấp hối như vậy…
Cô lấy điện thoai di động của hắn, người thứ nhất cô gọi là Trữ San, cô bấm máy… Rất nhanh có người nghe máy. Cô còn chưa kịp lên tiếng đã
nghe thấy một giọng nữ truyền tới, đó là giọng nói của Trữ San.
“Húc, xin lỗi, em đang có chút việc bận, tí nữa em sẽ gọi lại cho anh…” Sau đó liền trực tiếp tắt máy.
Bờ môi Tô Lạc run rẩy, ánh mắt sưng đỏ giống như một chú thỏ, lo
lắng sợ hãi. Cô chưa từ bỏ ý định, gọi thêm lần nữa, đầu dây bên kia
không ai bắt máy.
Cô buông điện thoại trong tay xuống, sau đó cúi nhìn người đàn ông đang thống khổ vì đau.
Không sao, cô đưa hắn đi… Cô vội vàng đứng lên, thay quần áo cho hắn.
Dùng sức nâng hắn dậy, hiện tại hắn cần tới bệnh viện, nhưng cô lại
không thể nhờ người khác, cũng chỉ có mình cô, ngoài cô ra, cô không
biết phải nhờ ai để giúp hắn…
(Chị này lo lắng quá nên quên anh Vệ Thần à ???)
Cô nâng thân thể cao lớn của hắn lên, để toàn bộ người hắn dựa vào
người cô, cô nghiêng đầu, nhìn thấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, giúp đỡ hắn đi từng bước về phía trước, một bước thôi cũng bao nhiêu khó
khăn.
Cô cắn môi mình, kiến cường bước nhỏ từng bước, đi ra khỏi nhà họ
Lê, đi trên đường, chỉ có vài người qua lại, thậm chí một chiếc xe cũng
không có, cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, cô chỉ
biết, cô phải cứu hắn, cô không thể để hắn xảy ra chuyện, nếu không, cô
cũng không biết mình phải sống tiếp như thế nào.
Tay Duệ Húc đặt trên vai cô dùng sức nắm chặt, cố gắng mở to mắt,
không nhìn rõ xung quanh, hắn chỉ có thể cảm nhận, có ánh sáng lập lờ
xung quanh hắn, chưa tới mức chỉ có bóng đêm bao phủ hắn.
Cả người hắn đột nhiên mềm nhũn, có lẽ hắn đã cố gắng chống đỡ tới cực điểm rồi.
“Lê Duệ Húc…” Tô Lạc cảm thấy sức lực trên vai ngày một lớn, sức
nặng của hắn toàn bộ đặt trên người cô… Dưới ánh đèn đường, ánh mắt hắn nhắm chặt, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh, không ngừng truyền tới, hơi
thở càng ngày càng yếu.
Tô Lạc nhắm mặt lại, cô đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Con à. Mẹ xin lỗi…” Cô lau nước mắt, cố gắng nhịn xuống tiếng nức nở vang lên.
Cô kéo cánh tay Duệ Húc đặt lên vai, sau đó dùng lực đẩy hắn ra sau
lưng, người cô nhỏ bé, hắn lại cao lớn, cô cố gắng cõng hắn. Cô nhìn về
phía trước, đôi mắt kia mở to cố gắng kìm nén nước mắt.
Xin lỗi… Xin lỗi… Vì đứa bé mà cô còn chưa kịp sinh ra.
Từng bước từng bước đi lên, người đàn ông này thật nặng, cô cố gắng
hít thở, bụng của cô bắt đầu có cơn đau, cô dùng sức cắn môi, chỉ có như vậy, cô mới có thể chịu đựng được.
Quần áo của cô và hắn giống như bị dầm mưa vậy, toàn bộ đều ướt đẫm.
Bệnh viện không xa, chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi cũng khiến cô có cảm giác sắp chết, khi tới bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy cô như nhìn thấy quái vật, thật khó tưởng tượng, một cô gái thân hình nhỏ bé có sức mạnh phi thường như nào lại có thể cõng một người đàn ông tới đât.
Cô còn chưa kịp thở, dùng chút sức cuối cùng kéo tay áo bác sĩ…
“Cứu … hắn… Cầu xin… anh…”
Ngón tay cô trắng bệch, các đốt ngón tay mảnh khảnh như sắp gẫy, bác sĩ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé này, nhẹ nhàng gật đầu với cô, “Cô yên
tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu hắn. Nhưng, cô à, cô cũng nên đi kiểm
tra một chút đi.” Bác sĩ nhìn chằm chằm Tô Lạc, không biết sao một người như cô có thể kiên trì như vậy, cõng một người gần như gấp hai lần thân thể cô.
Tay Tô Lạc đặt trên bụng, nơi này cũng không thấy khó chịu nữa, cô khẽ lắc đầu, nhìn qua, cô dường như không có việc gì.
Người có gì đó chính là người đàn ông kia… Hắn sẽ thế nào đây…