Người Chồng Máu Lạnh

Chương 1: Q.4 - Chương 1




Cô bé không hiểu, vì sao Bánh Bao Nhỏ lại giống chú kia như vậy, tuy chú này rất giống Bao Bao nhưng với nhận thức của cô bé, chú này chính là ông chủ của mẹ… Gọi là gì nhỉ, cô bé quên mất rồi.

Tô Lạc đi ra, đặt bắt lên mặt bàn trước mặt Duệ Húc, sau đó ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vè hai má phúng phính của cậu bé, “Con mau uống sữa đi.”. Chưa tính sữa uy hiếp trong lời nòi, đối với Bao Bao, lời cô nói vẫn còn chút trọng lượng, “Vâng…” Bao Bao dùng sức gật gật đầu.

Sau đó hai tay cầm chặt lấy bình sữa bắt đầu uống, ánh mắt vẫn nhìn Duệ Húc chằm chằm, thỉnh thoảng hàng lông mi dài chớp chớp cực kì giống Tô Lạc.

Dụê Húc cầm đũa lên, nhìn bát mì trước mặt, thật nóng, hốc mắt hắn lại nóng lên, nếu bây giờ có dùng sơn hào hải vị để đổi lấy bát mì này hắn cũng không đồng ý, hắn chỉ muốn bát mì này mà thôi, đã bao lâu hắn không được ăn đồ ăn do cô nấu.

Hắn bưng bát mì lên, từng miếng từng miếng ăn, ngay cả nước mì cũng uống hết sạch.

“Hai năm rồi anh không được ăn món này, không biết có cơ hội ăn thêm một bát nữa không?” Hắn đặt bát xuống, ánh mắt chờ mong nhìn Tô Lạc, có thể không?

Tô Lạc ôm Bao Bao, không lên tiếng.

“Lạc Lạc…” Hắn không dùng từ vợ để gọi cô nữa, sợ cô sẽ thấy ác cảm, hóa ra khi gặp được tình yêu chân chính, Duệ Húc cũng sẽ trở nên chú ý, trở nên sợ hãi. “Nói cho anh biết được không? Bánh Bao Nhỏ có phải con của anh không, em yên tâm, anh sẽ không cướp con khỏi em, anh chỉ muốn biết, Bánh Bao Nhỏ có đúng là…” Ánh mắt màu trà của Duệ Húc nhìn đôi mắt màu trà của Bao Bao, kì thật không cần ai chứng mình cả, hắn cũng có thể nhìn ra, Bánh Bao Nhỏ là con của hắn.

Không có khả năng, con của Bạch Thiếu Triết lại giống hệt Lê Duệ Húc.

Tô Lạc ôm chặt con trai trong lòng, Bánh Bao Nhỏ vẫn vui vẻ uống sữa của nó.

“Đúng,” Cô hít một hơi thật sâu nói, Duệ Húc không phải kẻ đần, diện mạo giống nhau như vậy, nếu hắn còn không rõ, như vậy đúng là thành kẻ đần mất.

Trong ngực Duệ Húc như có một luồng khí nóng không ngừng nở ra, mọi thứ trước mắt hắn như mờ đi, cảm giác mừng đến phát điên không nói thành lời.

Hắn có con, còn là một cậu con trai rất đáng yêu, Bánh Bao Nhỏ cười cười nhìn hắn, sau đó lại chăm chú uống sữa.

“Khi đó, không phải em sinh non hay sao?” Duệ Húc nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phập phồng đã nói cho người khác biết, lúc này hắn nhẫn nhịn rất vất vả, hắn cố gắng đè nén sự vui mừng này, chỉ sợ, sợ mình sẽ không biết thêm được tin tức nào nữa.

Cô có biết, hắn luôn nằm mơ thấy con của hai người, cả người đầy máu đứng trước mặt hắn, gọi cha, đau đớn như vậy lại không ai biết. Mỗi lần hắn bừng tỉnh từ giấc mộng sẽ thức luôn tới sáng, hắn không tài nào nhắm mắt lại được.

“Không đúng…” Tô Lạc ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện sự oán hận nhìn hắn, vẻ hận thù quá rõ ràng, “Anh cho là, một đá của anh vào bụng tôi, tôi sẽ không có chuyệngì, anh sai rồi, Duệ Húc,” Tô Lạc đứng lên, giọng nói không ngừng vang lên, kiếm chế sự kích động, “Tôi sảy thai, mất đi một đứa bé, mất đi một mạng sống. Bánh Bao Nhỏ…” Giọng nói cô nghẹn lại, hơi cúi đầu xuống chạm vào đầu Bao Bao, nước mắt rơi lên má Bao Bao. “Bánh Bao Nhỏ là song sinh, thật may mắn là nó còn sônsg, nhưng tôi vẫn mất đi một đứ con, là anh, là anh đã giết nó.”

Tô Lạc cảm thấy mắt mình nóng lên, bàn tay nhỏ mập không ngừng lau mặt cô, “Mẹ… Khóc khóc…” Bao Bao ném bình sữa xuống… Hai mắt cũng ngập nước, miệng nhỏ mêu máo, nhìn thấy mẹ khóc là cậu bé lập tức muốn khóc theo.

Cả người Duệ Húc cứng lại, sự vui mừng vừa rồi đã chuyển thành vô số bi ai, hắn nhìn tay mình, bàn tay này đã dính máu của con hắn, hắn đã cướp đi mạng sống của một đứa bé giống hết Bánh Bao Nhỏ.

Tô Lạc nói đúng, hắn đã giết người, hắn giết chết con của chính mình.

“Lạc Lạc… Anh không thể thay đổi được những chuyện đã qua, nhưng Bánh Bao Nhỏ vẫn là con anh, trong người nó chảy dòng máu của anh,” bọn họ mất đi một đứa vẫn còn một đứa, hắn sẽ càng thương Bao Bao hơn, đem toàn bộ những gì hắn thiếu Tô Lạc và cậu bé trả lại hết.

Tô Lạc nở nụ cười, Bao Bao ôm lấy cổ cô, một đôi tay nhỏ bé nhặt bình sữa trên mặt đất lên, đặt vào tay Bao Bao, cậu bé cười cười nhìn Đồng Đồng, sau đó im lặng tiếp tục uống sữa, Đồng Đồng đứng sau Tô lạc, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra bởi vì cô bé còn rất nhỏ.

Nụ cười của Tô Lạc khiến tim hắn đau đớn, đừng cười như vậy có được không? Trái tim hắn thực sự rất đau… Hắn biết, hắn thiếu cô rất nhiều rất nhiều.

“Lê Duệ Húc, anh không có tư cách làm cha Bánh Bao Nhỏ,” Tô Lạc lạnh lùng nhìn Duệ húc, quá khứ hắn đã đối đãi với cô như nào, bây giờ cô muốn trả lại toàn bộ cho hắn. Duệ Húc hơi khép mắt lại, mặc cho sự đau đớn giày vò hắn, không ngừng đâm vào tim hắn.

“Anh đã từng nói, nếu tôi có con, anh sẽ xóa sạch nó, từ khi đó, anh đã không còn tư cách.”

Duệ Húc mở to hai mắt, sự thống khổ ngập tràn trong mắt hắn.

Hắn không nói gì, cũng không có lời nào để nói.

Bao Bao buông lỏng hai tay, bình sữa lại rơi trên mặt đất, Đồng Đồng lại nhặt lên giúp cậu bé, đặt sang một bên, Bao Bao xoa xoa hai mắt, dứa vào cô Tô Lạc, lông mi dần dần cụp xuống.

Tô Lạc đứng lên, ôm Bánh Bao Nhỏ về phòng nó, Duệ Húc đứng lên, hai chân lại như không có lực, hắn cũng đi theo, hai tay nắm chặt lại với nhau.

Hắn nhìn Tô Lạc đặt Bao Bao lên giường, nhìn thấy cô đắp chăn cho cậu bé, Bao Bao khẽ trở mình, đem ngón tay đặt lên miệng.

“Đồng Đồng,” Tô Lạc nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Đồng Đồng cũng đi ngủ đi,” cô bế Đồng Đồng lên, đặt bên cạnh Bao Bao, cô bé cũng mệt rồi.

Đồng Đồng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Lạc rồi nhìn Duệ Húc, có chút đề phòng, có chút ghét bỏ.

“Đồng Đồng, dì không sao, con đừng lo lắng, yên tâm ngủ đi, tỉnh dậy, mẹ con sẽ tới đón con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.