Nếu tập đoàn Húc Nhật có thể chấp nhận hạng mục kia, cho dù bọn họ
chấp nhận một nửa giá, tất cả nợ nần của Ôn thị đều có thể giải quyết,
có thể khiến Ôn thị bị tổn thất tài chính lớn, nhưng nếu hắn muốn, kiếm
lại cũng không có gì khó, chỉ cần người kia đồng ý là tốt rồi.
Bọn hắn cũng không có qua lại với nhiều người, nhưng biết người đàn ông kia không phải dễ chọc, nên hắn mới là Lê Duệ Húc.
Hắn tựa lưng vào ghế sa lon mềm mại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết đây mới là bắt đầu, nói chuyện với Lê Duệ Húc, chính là lập mưu
với hổ, đây là cơ hội duy nhất của hắn, bây giờ, chỉ cần bọn họ muốn, Vũ Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, cho dù là như vậy, hắn cũng biết. Tất cả là vì cha của hắn đã cướp trên tay Lê Duệ Húc, dám dứt một sợi lông trên người người con
hổ dữ.
Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Vệ Thần ngồi bên cạnh nhìn Lê
Duệ Húc, hắn đã xem tài liệu lâu như vậy, hắn không muốn nghỉ ngơi một
chút sao?
“Húc, người kia vẫn ở bên ngoài, cứ không có ý định gặp sao?” Hắn cố ý nói rồi lại nhìn ra phía cửa, nói thật, hắn rất mong nhìn thấy cảnh hai người gặp mặt, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Lê Duệ Húc buông chiếc bút trong tay xuống, đem thân thể tựa vào ghế da.
“Cho hắn vào.” hắn chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mắt màu trà không chút dao động, rất trầm tĩnh.
Vệ Thần khẽ cười nhạt, rốt cuộc cũng thấy a, tình địch gặp mặt, thực sự khiến người xem thích thú.
Hắn lấy điện thoại di động của mình, gọi nội bộ cho thư kí bên ngoài, chuyện cười, hắn là trợ lí tổng tài, cũng đâu phải chân chạy việc.
“Tiêu Ái, mời người ngoài kia vào.” Nói xong, hắn cất điện thoại
trong tay đi, ngẩng đầu thấy Lê Duệ Húc đứng gần cửa sổ, trong tay lại
cầm điếu xì gà.
“Tôi nói, Húc, tôi nghĩ cả đời anh không thể bỏ thuốc.” Hắn thản
nhiên thở dài một hơi, người này, bác sĩ đã nói rất nhiều lần, làm việc
nhiều như vậy, cơ thể hắn đã không được tốt, tuy rằng bây giờ nhìn cũng
không tệ lắm, dạ dày hắn thực sự không tốt. Tiếp tục như vậy, hắn cũng
nên chuẩn bị cho tên kia một chiếc quan tài đi.
Bàn tay Lê Duệ Húc dừng lại giữa không trung, đem điếu xì gà trong
tay bóp nát, hắn mở cửa sổ ra, một làn khói trắng mờ dần trong không
khí.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
“Tổng tài, Ôn tiên sinh đã tới.” Bên ngoài có tiếng của nữ thư kí
vọng lại, có chút khẩn trương, Vệ Thần nhíu mày, gương mặt hắn lớn lên
rất ôn nhu a, nên cô thư kí kia không thể sợ hắn mà chỉ có thể sợ tên
kia.
“Húc, cậu nên cười nhiều hơn a, nếu không sau này cậu sẽ dọa con mình chạy mất đó, nhà người khác thì không sao, nhưng con cậu, cậu không
muốn nó vừa nhìn thấy cậu đã bật khóc chứ, cho nên, cậu nên cười nhiều
hơn.”