Trên mặt Tô Lạc thoáng hiện nét bi ai, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, sương mờ vây quanh ánh mắt.
“Anh…” Gióng nói cô thật nhỏ, vô lực và không biết làm sao.
Duệ Húc đột nhiên xoay người, trong ánh mắt lạnh như băng ý cười,
“Như thế nào, tôi không có chết, cô cảm thấy thất vọng sao?” Giọng nói
hắn như dao găm, từng chút từng chút cứa vào da thịt cô, cô thật sự muốn gặp hắn đến thế, muốn biết hắn có khỏe không, nhưng hắn đối với cô chỉ
có thể là những lời nói như vậy sao?
“Em không có…” Cô muốn giải thích, giải thích tại sao cô không thể
tới gặp hắn, bởi vì Trữ San không cho, nhưng hắn có tin cô không?
“Là cô Tề…” Môi cô khẽ động, cũng thấy sắc mặt thâm trầm của Duệ Húc.
“Câm miệng, Tô Tử Lạc, không được gọi tên Trữ San, cô không có tư
cách gọi tên cô ấy,” giọng nói của hắn như muốn cắn nát cô, mang theo sự tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Tô Lạc, khiến cô hít thở
cũng thấy khó khắn.
“Tô Tử Lạc, cho dù tôi có chết đi, cô cũng sẽ không có được một chút gì của tôi đâu, cô tưởng cô là ai, cô chỉ là quân cờ của tôi mà thôi,
không cần cho rằng mình ở vị trí cao, với tôi, cô chẳng là cái gì cả,
ngay cả một sợi tóc của Trữ San cũng không bằng,”
Hắn tàn nhẫn nói xong, lãnh khốc nhìn thân thể cô lảo đảo ngã xuống, tất cả những gì của Lê gia, cô một chút cũng đừng mong.
Xoay người, đi về phía phòng mình, hắn đã bỏ lỡ, sự thương tâm tuyệt vọng của một cô gái, bỏ lỡ những giọt nước mắt chân thật nhất giành cho hắn.
Phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại, hai chân Tô Lạc thu lại, cứ như vậy ngồi trên sàn nhà lạnh như băng.
“Không phải.” Cô lắc đầu, giọng nói bi thương chỉ có mình mới có thể nghe thấy, cô không có, thật không có, cô cái gì cũng không muốn, tài
sản của hắn, tập đoàn Húc Nhật của hắn, cô thủy chung chỉ cần một chút
tình cảm của hắn, một chút, nhưng, vì sao cô vẫn không có đưuộc, luôn vì một chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà trả giá quá đắt.
Tay cô đặt trên sàn nhà, dùng sức nắm chặt, nhưng nắm chặt cũng chỉ là những lớp khí mông lung.
Cái gì cũng không nắm được, cái gì cũng không nắm tới… Tô Tử Lạc cô còn cái gì đây..
Tay cô đặt trên bụng, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đau khổ như vậy, cô còn có đứa bé, có đứa bé của cô. Ngẩng đầu, nhìn về căn phòng đó.
Chồng…. Lê Duệ Húc…
“Anh biết không? Thực ra Tô Lạc rất yêu anh, rất rất yêu anh… So với tưởng tượng của anh còn yêu hơn rất nhiều…”
Duệ Húc buông tập tài liệu trên tay xuống, đưa tay đặt lên trán, nhẹ nhàng xoa bóp, quả nhiên, nơi này không cho hắn lối thoát, hắn mới ở
mấy ngày trong bệnh viện, tài liệu đã xếp thành núi, hắn biết mấy ngày
tới có thể hắn sẽ rất bận rộn.
Cửa bên ngoài mở ra, hắn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cả người như thả lỏng.
“Hôm nay em không bận sao?” Hắn đứng lên, ôm cô gái trước mặt vào
lòng, từ khi ở bệnh viện trở về, tình cảm giữa họ đã tốt hơn rất nhiều.
“Vâng, đã xong hết rồi, Húc, em rất mệt, em muốn ngủ,” Trữ San tựa
đầu vào vai hắn, dưới ánh mắt lộ chút mệt mỏi, gần đầy cô cũng có chút
mệt mỏi. Cô ngáp một cái, tinh thần cô gần đây rất kém, một bên lo ứng
phó với Vũ Nhiên, một bên lại phải chăm sóc Duệ Húc, cái nào cô cũng
không thể buông tha, cả hai bên cô đều muốn chăm sóc tốt.
“Anh đưa em đi nghỉ ngơi,” Duệ Húc hôn lên trán Trữ San, thầm nghĩ
có phải gần đây cô quá nhiều việc nên hay bị mệt, hắn tỏoải mái ôm cô
vào lòng, đặt cô lên chiếc giường trong gian phòng nhỏ.
Sau đó ngồi bên cạnh, nhìn cô chằm chằm.
Trữ San, người phụ nữ hắn yêu cả đời, nhưng.. .Hắn thở dài một hơi,
đối với những gì cô làm, hắn không phải không biết, chỉ là hắn không
muốn ép cô, dù sao, là hắn đưa cô tới cạnh Vũ Nhiên, cũng khiến hắn rơi
vào mối quan hệ phức tạp.
Hắn đứng lên, đứng trước cửa sổ, tay vừa đưa vào túi quần mới nhớ, hắn đã không thể hút thuốc nữa.
Hắn dựa vào khung cửa, gương mặt lạnh lẽo lúc này lộ rõ sự tịch mịch thâm sâu, rõ ràng cô gái hắn yêu đang ở cạnh hắn, nhưng hắn vẫn thấy cô đơn, quay đầu nhìn Trữ San vẫn đang say ngủ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp,
bộ dáng xinh đẹp như vậy, từ đầu tới cuối chỉ có thể dùng từ hoàn mĩ để
hình dung.
Hai tay hắn vòng trước ngực, tâm tư cũng không biết đi tới nơi nào.
Tô Lạc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó đứng lên, đi về phía phòng
mình, cô mở hé cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, từ sau ngày đó, cô chính là như vậy, cô biết, hắn không muốn gặp cô, cho nên, cô luôn ở đây, nhìn
trộm hắn.
Hôm nay, hình như hắn không về… Môi cô khẽ mím lại, ngồi ở tren
giường, cô nhắm mắt mình lại, không cách nào ngăn nước máy chảy xuống.
Duệ Húc từ trên xe đi xuống, vẫn là một bộ quần áo màu sẫm, dáng
người cao ngất tuấn mĩ, cho dù đứng lẫn trong đám người, vẫn không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, đây là một bữa tiệc thương mại, hắn đi
vào, ngoài ý muốn, hôm nay hắn không có bạn nhảy.
Ánh mắt hắn quét qua một lượt, tay trong túi quần khẽ nắm lại.
Khi cửa ra, một đôi nam nữ từ bên ngoài đi vào, rất nhiều người biết họ, tổng tài mới của tập đoàn Ôn Thị – Ôn Vũ Nhiên, nổi bật nhất là
trong thời gian ngắn hắn đã lấn át được Duệ Húc, bên cạnh hắn là cô gái
xinh đẹp, chính là thiết kế đệ nhất của tập đoàn Duệ Húc, hơn nữa những
món đồ cô thiết kế, rất nhanh sẽ được tung ra thị trường… Đường nhiên,
còn có mối quan hệ tam giác giữa họ, dường như khiến người khác tò mò,
chẳng qua vì có hai người kia đều không thể đắc tội, cho nên bây giờ
không ai to gan dám nói lung tung.
“Xin chào, ngài Lê, không ngờ sẽ gặp được ngài ở đây, em nói có đúng không? Trữ San.” Ôn Vũ Nhiên cười tươi, ôm lấy eo Trữ San, xem nhẹ vẻ
mặt mất tự nhiên của Trữ San, cũng không phải là ngoài ý muốn gặp được
Duệ Húc, có thể nói, hắn là cố ý, cố ý đứa Trữ San tới bữa tiệc này, cố ý ở trước mặt hắn, biểu hiện sự ân ái của họ, bọn họ vốn là vợ chồng,
những điều này chính là Duệ Húc ban tặng.
Hắn không biểu hiện cho Duệ Húc xem vậy phải biểu hiện cho ai xem đây.