“Đứa bé của Trữ San cũng có thể là của anh…” Hắn đi ra ngoài, mấy câu nói bay vào tai Tô Lạc…
Tô Lạc cúi đầu, tay đặt trên bụng, trong giây lát, cảm giác đau lại xuất hiện.
Đứa con trong bụng cô thật đáng thương, đứa bé của Trữ San ai cũng muốn tranh, còn con của cô lại chẳng ai muốn.
Vũ Nhiên lái xe đi, đúng lúc xe Duệ Húc đi ngang qua hắn, ánh mắt
Duệ Húc híp lại nhìn chiếc xe quen thuộc, bàn tay nắm chặt lại.
Tô Lạc cầm chiếc cốc lên, uống từng ngụm nước nhỏ, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, theo sau là những bước chân quen thuộc, lúc này, lại
có chút nặng nề. Cô vừa ngẩng đầu lên, bóng ma đã ở trước mặt cô, che đi toàn bộ ánh sáng của cô.
Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, trong âm u, ánh mắt của cô chứa đựng đau đớn, thương tâm.
“Tô Tử Lạc, cô tốt thật, chúng ta còn chưa ly hôn, cô đã gọi tình
nhân cũ về đây rồi.” Giọng nói Duệ Húc vang lên, châm chọc, chế giễu,
khinh thường.
Tô Lạc mím môi, không nói gì, cô sớm biết, hiện tại bất kì lời giải
thích nào của cô cũng chỉ là lời nói dối, bởi vì, hắn không tin, cho dù
cô nói gì hắn cũng đều không tin.
Duệ Húc cười lạnh, hắn sớm đã trở thành một con quỷ tàn ác, chỉ muốn đem cô gái trước mặt ăn tươi nuốt sống, cho cô sống không bằng chết.
Hắn lấy từ chiếc cặp tài liệu một tờ giấy, dùng sức ném vào mặt cô.
“Ký tên cô vào… Cút…”
Giọng nói lạnh như băng, gương mặt vô tình, tờ giấy đập thẳng vào mặt cô, khiến gương mặt cô tái nhợt lại lộ rõ sự đau đớn.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy trên sàn nhà lên, cô cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, ngón tay khẽ run, đó là đơn ly hôn.
“Ký tên, lập tức cút ra khỏi đây, tôi không muốn thể để một người
tâm cơ như cô ở gần con mình.” Ánh mắt Duệ Húc lộ sự chán ghét cực kì
với cô, hắn không biết sao hắn phải tức giận như vậy, chỉ là ly hôn,
hoàn toàn có thể dùng cách thức của người kia, hiện tại hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình tàn nhẫn vô tình đến mức nào.
Hắn đã hủy hoại hoàn toàn một cô gái.
Bờ môi Tô Lạc khẽ run, sắc mặt trắng bệch, cô lấy bút ra, ngón tay run lên không thể viết thành chữ, hắn nói, ký tên, cút…
Trái tim cô chết lặng, ngón tay cũng cứng lại.
Duệ Húc từ trên cao nhìn cô, hô hấp nặng nề của hắn cũng khiến cô muốn ngừng thở.
Đặt bút, cô kí tên mình vào đơn ly hôn, chữ kí của cô thật xấu xí,
một bên thì như rồng bay phượng múa, nhìn qua cũng biết người kí tên
không hề do dự khi đặt bút, cho tới bây giờ, cô trong tim hắn vẫn không
có một chút gì.
Cô đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn không còn sự ôn hòa
như trước kia, cô không biết những thứ gì đang bị hủy hoại, cô chỉ biết
hắn không phải là người như thế.
“Tôi rời khỏi đây, anh thực sự sẽ thấy vui mừng sao?” Giọng nói của
cô còn có chút hoảng hốt, nhưng cô vẫn nở nụ cười, một nụ cười trong
sáng thanh khiết.
Duệ Húc sững người, hàng lông mày nhíu chặt, hắn không rõ cảm giác
đau đớn trong tim hắn là cái gì, dường như nụ cười của cô ở trong tim
hắn có chút chua xót.
“Cô vốn là dư thừa, bên cạnh tôi không thể xuất hiện thêm một người
như cô,” hắn vẫn lựa chọn phương thức vô tình như thế để tôn thương cô.
“Tôi rời khỏi đây, anh sẽ hạnh phúc chứ?” ánh mắt Tô Lạc có chút
kinh hãi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo, nhất định phải tàn nhẫn
như vậy sao? Cô phải rời khỏi đây, phải rời khỏi cuộc sống của hắn….
“Dĩ nhiên,” Duệ Húc không muốn nói nữa, hắn đã tìm được hạnh phúc của chính mình, hiện tại chỉ thiếu một bước cuối cùng.
“Tôi có thể hỏi anh một chuyện cuối cùng không?” Tô Lạc có chút khó
khắn ngẩng đẩu lên, cố gắng nhìn xuống nước mắt sắp chảy ra, nhưng thật
quá khó.
“Có gì thì hỏi mau,’ Duệ Húc có chút mất kiên nhẫn nói, hắn đưa tay, nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, cho nên ánh mắt đầy yêu thương của Tô Lạc không chút oán hận đã không thể lọt vào ánh mắt hắn.
“Anh có yêu tôi không?” Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi câu
này, tuy rằng có thể đáp án vẫn giống nhau, nhưng cô vẫn muốn hỏi một
lần nữa.
“Anh có yêu tôi không? Một chút…” Giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe
mắt, cô không muốn khóc, mắt như có thứ gì đó rất sắc nhọn đâm vào khiến nước mắt cứ thế chảy xuống, thứ sắc nhọn đó cũng đâm vào tim cô khiến
nó vỡ tan.
Duệ Húc buông tay, khóe môi nhếch lên, lộ rõ sự lãnh khốc, “Tô Tử
Lạc, vấn đề này tôi đã sớm nói rồi, tôi và cô trong lúc đó chỉ là một
cuộc trao đổi, yêu, cho tới bây giờ đều không có,” bờ môi hắn khẽ động,
cuối cùng đã nhấn chìm Tô Lạc vào nơi sâu nhất của địa ngục.
Đầu lưỡi Tô Lạc nếm được vị mắn nước mắt của mình, khi nào lại thành chua xót đến như vậy.
Đột nhiên cô bước lên phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt
lạnh như băng của hắn, động tác tiếp theo của cô, cũng khiến Duệ Húc
nhất thời mất đi toàn bộ giác quan, chỉ có một cảm nhận duy nhất đó là
một thân ảnh rất nhỏ bé, yết ớt chạm vào hắn, lại như muốn quên đi tất
cả.
Tô Lạc đưa hai tay ôm chặt vòng eo hắn, đây là lần cuối cùng, cô sẽ
nhớ kĩ hơi thở cuẩ hắn, mùi hương của hắn, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc
sống của cô, mà cuộc sống của hắn sẽ không còn người tên là Tô Tử Lạc.
“Mặc kệ anh yêu tôi hay không, tôi chỉ muốn nói với anh.” Giọng nói
cô dừng lại, có chút khàn khàn và chút nghẹn ngào, ngay đến môt câu nói
cũng không thể rõ ràng…
“Em yêu anh…”
Câu nói cuối cùng cứ như vẩy rời khỏi môi cô, biến mất tại bên tai
Duệ Húc, bàn tay Duệ Húc định đẩy cô ra cứng lại, cả người như chết
lặng, có rất nhiều người con gái đã từng nói với hắn câu nói này, như
lại không có ai giống cô, câu nói yêu mà đầy thương tâm cùng đau xót.
Hắn cứ ngơ ngẩn đứng đó, thậm chí quên mất mình cần phải đẩy cô ra.
Tô Lạc nghe thấy tiếng tin hắn đập, thật mạnh mẽ giống như trước
kia, cuối cùng cô buông tay ra, bất kể có bao nhiêu thời gian thì cũng
đã trôi qua rồi, lưu luyến hơn nữa cũng phải rời đi, cho dù có như thế
nào, cô cũng không oán hận hắn.
Cô xoay người, từng bước hướng tới cầu thang, “Chồng, anh biết
không, em sẽ không hận anh, thật sự không hận anh, còn có cảm ơn anh, đã tặng em một lễ vật tốt nhất, đứa bé không hề gây phiền phức cho em, đó
là tất cả hi vọng của em, là động lực suy nhất để em tiếp tục sống thật
tốt.”
Cô đưa tay đặt lên bụng, chớp mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống,
từng giọt một rơi trên bậc thang. Tách một tiếng, âm thanh đó chỉ có một mình cô nghe thấy.
Âm thanh của trái tim cô đang vỡ dần.