Cô xoay người, hướng về phía nhà mình, chỉ có vài bước mà thôi, con đường này lại giống như cuộc đời của cô.
Khi nhìn thấy bài báo về lễ kết hôn của họ, cô hiểu ra, chẳng trách
Đường Tình lại biết nhanh như vậy, hóa ra, hôn lễ của nhà giàu lại náo
động như vậy. Cô nắm chặt tay một chút, muốn đi mua chút đồ, cuối cùng
lại quên là phải mua gì rồi, nhìn tờ báo, có gì đâu.
Cô cười khổ một tiếng, lại xoay người một lần nữa, trong lòng bàn
tay có lẽ vẫn còn chút ấm áp, còn đầu ngón tau của cô đã lạnh như băng
rồi.
Đóng cửa lại, cô nhìn nhìn bên ngoài, đèn đường mới bật rực rỡ, cô
thở dài, sự cô đơn của cô, còn cả nước mắt thương tiếc. Hiện tại lại rơi xuống, lẳng lặng rơi, tỉnh táo, cũng đã mất.
Thì ra để quên đi so với yêu còn khó khăn hơn.
Ngày hôm sau, cô nói dối, không muốn đi làm, bởi vì cô không muốn
biết, không muốn nhìn, cô đã biết, hôm nay là ngày hắn kết hôn, cô gắt
gao nhắm chặt mắt của mình, gương mặt tái nhợt. Chỉ cần cô vô tình mở
mắt sẽ cảm thấy rất đau đớn.
Có một người đàn ông luôn đứng phía sau cô, hắn cũng nhìn qua vào bên trong hội trường hôn lễ, rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi trên người
cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên lạnh như băng, thuân tiện cầm điện thoại
trên tay.
“Nhớ, đừng cho người không có thiếp mời đi vào.” hắn lạnh lùng phân
phó xong, dựa vào tường theo thói quen, thổi ra một luồng khói thuốc,
một vòng một vòng khói thuốc trắng bay lên, hai mắt hắn u ám, thỉnh
thoảng lại mơ hồ, không rõ ràng.
Mọi người đã rất chờ mong hôn lễ ngày hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không thể phá.
Một màn hình ti vi lớn đặt ở trên tường, phát sóng tất cả hôn lễ ngày hôm nay, cô ngẩng đầu nhìn lên, hôn lễ xa hoa, hoa hồng màu trắng thuần khiết, phục vụ trang nghiêm, còn có rất nhiều khách, rất nhiều người đã đến, cô có thể nhìn ra, đây là một hôn lễ long trọng như thế nào, cô
nhìn thấy cha mẹ Ôn Vũ Nhiên, nhìn thấy niềm vui sướng, hài lòng trong
mắt cha hắn, mẹ của hắn thỉnh thoảng rơi lệ, nhưng vẫn cười nhìn con
trai hạnh phúc.
Nếu hắn cưới cô, có thể cũng như thế này sao, cho nên bọn họ không thể ở cùng một chỗ, phải không?
Không biết đã bao lâu, cô đều không đi vào, cũng biết mình không có
tư cách đi vào, nhìn từng người rút thiếp đỏ ra đi vào, cô cười chua
xót, đợi cho chiếc xe hoa đi qua, cô nhìn đến cô gái mặc váy cô dâu màu
trắng, thực sự rất xinh đẹp, kết hợp với dáng người, không hổ là người
mẫu nổi tiếng, từng cử động đều vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng như gió, cô
ấy mới xứng với Vũ Nhiên.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, trên màn hình phát sóng trực tiếp hôn lễ
xa hoa chưa từng có. Đèn lấp lánh, phóng viên, khách, còn có hoa tươi,
rất đẹp, cũng khiến cho sự đẹp đẽ trong lòng cô tan nát, cô xoay người,
nghe phía sau vang lên tiếng nhạc kết hôn.
“Đạt đạt đạt… Đạt đạt đạt..” Toàn bộ đều rõ ràng truyền tới tai cô.
Ngày hôm nay, là hôn lễ của hắn, cô dâu không phải cô, cô nhịn không
được quay đầu, nhìn thấy hắn mặc âu phục màu sẫm của chú rể, đã nắm tay
cô dâu, đưa cô dâu đi vào nơi thiêng liêng kia, trên mặt cha mẹ hắn tràn ngập nụ cười.
Cô đột nhiên đưa tay bịt kín miệng, nước mắt đã ngập trong mắt, sau
đó rơi xuống, nếu không rời đi, cô thật sự sẽ sụp đổ mất, cô xoay người, giống như một người điên chạy về phía trước, trừ bỏ chạy, cô thực sự
không biết mình nên làm cái gì.
Người đàn ông trong góc khuất, đôi mắt màu trà cũng trở nên u ám, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, môi khẽ mím lại thật nhanh.
Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn lên, trên gương mặt chú rể ngây ra, hắn đã nói hắn nguyện ý, Ôn Vũ Nhiên, tất cả là hắn chấp nhận, hắn không có
khả năng quay lại quá khứ, chúng ta cũng không thể, các người cũng không bao giờ quay lại được.
Các người… Hắn và cô….