Hắn nói trắng như vậy, Trần Mỹ Liên sững sờ, ý tứ của hắn là cô bi giáng chức.
“Tôi hiểu rồi, tổng tài, tôi sẽ tới
trình diện.” Cô hít một hơi thật sâu, thực ra, có một số việc, cô đã
thiếu sự phán đoán suy xét, đúng là cần bị phạt.
“Tô Tử Lạc đâu?” Duệ Húc nhàn nhạt đưa mắt, nhìm xung quanh, không tìm thấy bóng dáng hắn muốn nhìn thấy nhất.
“Tô Tử Lạc?” Trần Mỹ Liên lặng người đi một chút, không biết cô gái kia đã làm ra chuyện gì nữa, cô khẽ liếm
môi, “Tổng tài, hôm nay là ngày nghỉ của Tô Lạc, cho nên cô ấy đã về
rồi, thực ra hôm nay cô ấy nên về sớm hơn nữa, chẳng qua là công việc
quá nhiều cho nên…”
Nói như vậy cũng chính là giải vây cho bọn họ, rõ ràng là bọn họ lười, luôn luôn ăn hiếp một nhân viên nhỏ.
“Được, tốt lắm…” Lê Duệ Húc cười lạnh
một tiếng, bọn họ lại dám đối xử như thế với vợ hắn, dùng mọi cách ăn
hiếp vợ hắn, hắn xoay người, mau chóng rời khỏi, lưu lại trong mắt bọn
họ một bóng lưng cứng rắn đến đáng sợ.
Lúc này, tất cả đều người nhìn ta, ta
nhìn người, từ trong mắt đối phương có thể nhìn rõ sự sợ hãi, có khi,
nói chuyện so với không nói lời nào còn khiến người khác cảm thấy dễ
chịu hơn nhiều. Không nói gì làm người khác không thể đoán ra tâm tư,
còn chưa đủ đáng sợ sao?
Duệ Húc đi ra nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gợi đòn của Vệ Thần, Duệ Húc có một loại cảm xúc muốn đạp cho Vệ Thần mấy phát.
“Húc, bây giờ không phải là lúc dạy bảo tôi, hoặc quá xúc động với những lời nói của người khác, tìm người quan trọng hơn, đó là vợ anh, không phải vợ tôi, hơn nữa, cô ấy bị anh dọa
đuổi đi.” Vệ Thần sờ sờ cằm, Duệ Húc trừng trừng mắt nhìn hắn, đối với
loại ánh mắt giết người này, Vệ Thần sớm đã có miễn dịch. Hắn không có
bị dọa đâu.
“Hừ..” Duệ Húc hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài.
“Đúng là, một thiếu gia khó chịu, rõ
ràng bản thân lo lắng như thế, mặt vẫn lạnh tanh, không biết mẹ hắn sinh hắn như thế nào nữa, có phải di truyền thiếu mấy bộ dây thần kinh cho
hắn, chẳng giống người gì cả, hệt một cái máy.”
Sau bóng lưng Duệ Húc, Vệ Thần lẩm bẩm
nói với mình, còn có những người này… Hắn nhìn thoáng qua bộ phận thiết
kế không mấy hay ho, phỏng đoán có thể mỗi người sẽ bị giáng chức xuống
một cấp. Những người này, ăn hiếp ai không ăn hiếp, lại ăn hiếp tới
người đứng trên đỉnh đẩu bọn họ, tuy rằng tên kia cái gì cũng không nói, hắn bao che khuyết điểm muốn chết.
Hắn thở dài một tiếng, đi về phòng làm
việc của mình, lúc này, nụ cười mới biến mất, lông mày nhíu lại, Húc,
như vậy dường như có chút không đúng, biểu hiện như thế mà lạnh như băng sao? Nhìn dáng vẻ của Duệ Húc, sắp tới tận thế sao, tới mức ném cả tài
liệu đi, hắn có biết hắn đang làm gì không?
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ xuyên qua
tấm cửa thủy tinh trải dài nền nhà, đôi khi nó khiến cho người ta không
thể mở to mắt… Có khi có người bỏ qua sự chân thật vốn có bởi vì ánh mắt họ trong lúc đó không có nhìn tới..
Tô Tử Lạc vô hồn bước đi, cô nhìn về
phía trước, không biết đâu là điểm đến của mình, bản thân muốn đi đâu,
tất cả giống như một mê cung, hiện tại cô không muốn trở về biệt thự nhà họ Lê, Ôn Vũ Nhiên cũng có gia đình của riêng mình, căn nhà trước kia
cô ở cũng không còn, cô nhìn lại bản thân, chỉ còn một chút tiền tiêu
vặt, cô đã để quên túi xách ở công ty, nhưng cô vẫn bước đi, dùng đôi
chân của mình, không biết đi tới nơi nào, không biết phải đi đâu…
Khi cô dừng lại mới phát hiện bản thân
đã tới nơi này, cái quán ven đường kia, đã lâu rồi cô không tới, bây giờ mới là buổi chiều nên cũng chưa có khách, vợ chồng ông bà chủ nhanh
chóng dọn hàng ra, thỉnh thoảng lại nói gì đó, ngẫu nhiên cũng nghe được tiếng cười vui vẻ của ông chủ, đang nói về con cái, đang nói về hàng
xóm, đều là những câu chuyện bình dị, giúp bọn họ quên đi thời gian mệt
mỏi, Tô Lạc cứ đứng như vậy nhìn bọ họ.
Chỉ là ngẫu nhiên, cô cũng nở một nụ
cười, thực ra, cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống, bình thản như
nước, sử dụng tiết kiệm sẽ dùng được lâu.
Cô đi tới, ngồi xuống, ông chủ dường
như nhận ra cô, trực tiếp lấy bát múc canh đưa cho cô, “Cô gái này lâu
rồi mới thấy tới đây a, có phải rất nhiều việc hay không?” Ông chủ nhiệt tình hỏi thăm cô…
“Vâng, gần đây cháu nhiều việc quá, cho nên không có tới được.” Tô Lạc gật đầu, hiện tại cô có rất nhiều việc, ở nhà cũng bận, ở công ty càng bận hơn, còn mệt hơn lúc trước làm ở tòa
soạn báo, có thể vì tập đoàn Húc Nhất quá lớn, hơn nữa lại rất nhiều
người, cho nên, những nơi cô cần tới cũng nhiều hơn.
“Cô gái, cháu kết hôn chưa, có muốn ta
giới thiệu cho vài người không?” Ông chủ cười híp mắt nói, có thể nghĩ
xem con cháu trong nhà có ai hợp với cô, ông chủ cười lộ ra nếp nhăn, bị bà chủ lườm, “Ông hỏi cái này làm gì? Một đứa trẻ tốt như này sao lại
chưa có bạn trai chứ?”
Tô Lạc mỉm cười, trong ánh mắt có chút
xót xa, “Cháu kết hôn rồi,” giọng nói nho nhỏ, lại khiến cho ông bà chủ
ngượng ngùng gãi gãi đầu, hóa ra là đã kết hôn, lại còn muốn giới thiệu
bạn trai cho người ta, đúng là đáng chê cười.
Tô Lạc im lặng bưng bát canh lên, lông mi khẽ chớp.
Cuộc hôn nhân kia, là đúng hay là sai, cô cũng không biết rõ.
Cô cảm giác chiếc ghế trùng xuống, có
thể có người ngồi xuống, cô vẫn cúi đầu uống bát canh, là ai đến cũng
vậy, giữa họ đâu có quen biết.
Một bàn tay đặt lên vai cô, bàn tay
thật xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương tạo thành đường cong hoàn
mĩ, cô ngẩng đầu lên, không khí mang theo một hơi thở lạnh lẽo, hơi thở
này, cô cảm giác rất quen thuộc…
Cô đột nhiên xoay người, thấy được đôi mắt màu trà quanh năm băng lạnh…
“Lê Duệ Húc…. Anh” môi khẽ động đậy..
Lê Duệ Húc nhìn cô, một bàn tay đặt lên vai cô, ngoài ý muốn, hắn không
có mắng cô, cũng không trỉ chích cô, chỉ đem bát canh ông chủ vừa bưng
ra cho hắn đặt trước mặt cô.
“Cho tôi thêm hai bát canh nữa…”
Tay Tô Lạc đang bưng bát canh khẽ run
rẩy, hai bát, cô có thể uống hết sao? Cô cảm giác trong miệng có vị
chua, kì quái, cảm giác muốn khóc, muốn xóa sạch đi, khẽ chớp mắt, một
lần nữa cúi đầu nhìn trong bát canh, rõ ràng canh có vị cay, không có
một chút vị chua nào, vì sao cô lại cảm thấy chua như thế.