Lưng cô dính chặt vào lồng ngực của
hắn, mặc hắn ôm lấy vòng eo cô, tay cô nắm chặt tay hắn, cằm hắn tựa
trên đỉnh đầu cô, dường như có thể giúp đỡ cô chống đỡ tất cả mọi thứ,
và cô chỉ cần sống dưới đôi cánh của hắn là tốt rồi.
“Đang nhìn gì vậy,…” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, rất ấm, rất êm tai.
“Trời chiều, rất đẹp, nhưng lại quá muộn, có lẽ đẹp, nhưng cũng đã tàn.”
“Em muốn ngắm nhìn nữa, ngày mai lại tới đây.” Lê Duệ Húc xoa nhẹ tóc cô, đưa cô ngồi vào xe.
Trong xe, Duệ Húc cũng không buông tha
cho Tô Lạc, giống như muốn cắn nuốt cô vậy, một nụ hôn như chiếm đoạt
đặt xuống, hai đôi môi dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi hắn trêu đùa đầu
lưỡi cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, trải nghiệm sự hòa tan đơn giản
nhất, hài hòa nhất.
Cô cảm nhận hơi thở của hắn ngay trước
mắt, tay hắn ôm chặt vòng eo cô, hắn dùng sức như muốn chứng minh điều
gì đó, muốn cướp lấy cái gì đó, cô chỉ có thể bị động nhận lấy, cô phát
hiện, cô không ghét nụ hôn của hắn, nụ hôn của hắn khác hắn với nụ hôn
của Vũ Nhiên, Ôn Vũ Nhiên luôn nhẹ nhàng, cẩn thận và dịu dàng. Nhưng, với Lê Duệ Húc, hắn dường như không chỉ muốn chiếm hữu đôi môi cô, thân thể mà còn cả linh hồn cô.
Chậm rãi, cô khép đôi mắt lại, ngón tay nắm chặt áo hắn, đột nhiên Duệ Húc mở mắt, trong ánh mắt màu trà thoáng hiện âm mưu, hắn đưa mắt lên nhìn một chiếc xe đỗ cách đó không xa
không ngừng nhấp nháy đèn.
Hắn đã thấy, Ôn Vũ Nhiên, cô ấy không
có khả năng gặp lại anh, cạnh anh cũng chỉ có thể có một người phụ nữ,
người đó sẽ là vợ anh cả đời, mà anh, vĩnh viễn không thể chiếm lại được Tô Lạc. Hắn sẽ không để bất kì thứ gì phá vỡ hạnh phúc của cô gái kia,
cho dù là cô cũng như vậy.. Thật lâu sau, khi linh hồn bọn họ dường như
muốn thoát khỏi cơ thể, hắn mới chịu kết thúc nụ hôn này, hắn nhìn cô
gái dịu dàng trong lòng, khóe môi cong lên ý cười lạnh lẽo, chỉ có ngón
tay của hắn vô thức xoa nhẹ đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, một lần lại một
lần. Hắn đã quên mất, nơi nào đó có một người đang nhìn, chăm chú nhìn,
ánh mắt bi thương giận dữ muốn giết người.
Ôn Vũ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong
tay, nhìn sự thân mật của hai người, hắn dùng sức nắm lấy tay lái, một
tích tắc sự dịu dàng đã hoàn toàn biến mất khỏi mắt hắn, trán hắn nhăn
lại, vẻ mặt âm u.
Xe của hắn vẫn dừng ở đây, từ đầu tới
cuối Tô Lạc không hề biết, có một người đàn ông luôn nhìn về phía cô,
ánh mắt ấy, như là tuyệt vọng.
Cho dù cô thấy được cũng đâu thay đổi được gì, bọn họ không có khả năng để quay đầu lại, cũng không thể trở về như trước.
Trời tối dần… Chiếc xe kia vẫn ở đó, Ôn Vũ Nhiên nhắm chặt hai mắt, tiếng di động vang lên, hắn nhận điện.
Giọng nói dịu dàng truyền tới, “Được, anh biết rồi, anh về nhà ngay
đây.”
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn về chiếc xe
kia, Lạc Lạc, trái tim em thay đổi nhanh như vậy sao? Nơi này, tay hắn
đặt lên ngực, nơi này vẫn có sự tồn tại của em, còn nơi đó của em… Có
còn anh không?
Bản thân hắn đã quên, hắn không có tư cách để nói ra câu đó, dù sao, người buông tay chính là hắn… Mất đi cũng là do hắn.
Tô Lạc có chút không thoải mái khẽ cử
động người, người đàn ông ngồi bên cạnh cô, vẫn ôm chặt cô trong lồng
ngực, thực sự hắn không muốn buông cô ra.
“Tô Tử Lạc, anh đói,” cuối cùng Duệ Húc đã chịu buông cô ra, chẳng qua là vì hắn đói, Tô Lạc đứng lên, hiện tại cô cảm giác mình giống cái gối ôm, mà hành vi của người này khiến cô
không thể hiểu, cô sớm đã vượt qua tuổi mơ mộng về tình yêu rồi.
“Lê Duệ Húc, chúng ta nói chuyện được
không?” Cô không đi nấu cơm, mà ngồi xuống chăm chú nhìn hắn, cô muốn
biết vì sao, cô chớp đôi lông mi dài, ngăn lại sự phức tạp trong mắt, cô không tin đột nhiên người đàn ông này sẽ nảy sinh hứng thú với cô, từ
trước tới nay cô đều thực tế, tất cả mọi thứ với cô cũng đều thực tế.
“Nói chuyện gì?” Lê Duệ Húc nhíu mày,
đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô, khóe môi cong lên một nụ cười hiếm hoi, xóa
tan sự lạnh lẽo bao quanh hắn.
“Anh không thể ngừng trêu em được sao?” Cô kéo tay Duệ Húc xuống, hắn thông minh như vậy, sao có thể không biết cô đang muốn gì?
“Tô Tử Lạc, trong lòng em, có phải mỗi
việc anh làm đều là trò đùa, đúng không?” Nụ cười lúc nãy biến mất ngay
lập tức, hắn lại trở về sự lạnh lẽo vốn có, không đúng, so với trước cảm giác còn lãnh khốc hơn.
Tô Lạc không nói gì thêm, bởi vì cô
không biết, nên cô mới thấy bất an, theo trực giác của cô, người đàn
ông này không phải là người như thế, cũng không thể nào thích cô, nhưng
hắn lại nói chúng ta hãy làm vợ chồng thật sự, khiến cho trái tim có cảm giác sống lại, thẳng thắn mà nói, hắn đối với cô rất tốt, nếu không có
hắn, không biết hiện tại cô sẽ như thế nào, người đàn ông anh tuấn,
nhiều tiền, tuy đôi khi cũng kì quái nhưng vẫn được chọn là một người
chồng tốt, cô thật sự… Thật sự có thể bước tới sao?
“Nói cho anh biết, Tô Lạc, em còn yêu Vũ Nhiên sao?” Duệ Húc đưa tay nâng gương mặt cô lên, để cho cô nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt cô cũng không hề tránh né, cô
nhẹ nhàng gật đầu, nói không còn yêu là giả, nói còn yêu cũng không
đúng, không ai nói không yêu liền không yêu, nói yêu liền yêu, Tô Lạc là người, cô có tình cảm, có trí nhớ.
Ngón tay Duệ Húc khẽ dùng sức, hắn hít một hơi thật sâu, ” Tô Tử Lạc, em thích Lê Duệ Húc sao?” hắn hỏi một lần nữa.
Tô Lạc lặng người đi, sau đó lắc đầu.
“Em không ghét anh, nhưng thích vẫn là
không có…” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đúng ra, người đàn ông
này quá ưu tú, rất dễ để yêu hắn, nhất là dưới lớp băng tuyết kia là sự
chu đáo, dịu dàng, thật sự khó có ai mà không động tâm, nhưng hiện tại
cô vẫn không có sự động tâm đó, bởi vì trái tim cô có một vết thương lớn chưa lành… Cô không muốn động tới chuyện tình cảm, cô sợ hãi và lo
lắng.
Duệ Húc mím môi, có thứ gì đó rất nhanh hiện lên trong ánh mắt nhưng lại không ai có thể nhìn ra, “Tốt lắm, đi
nấu cơm,” hắn vỗ nhẹ lên mặt Tô Lạc, ngoài ý muốn lại không có một sự
tức giận nào cả.
Tô Lạc có chút bất an nhìn hắn, môi của cô khẽ động, cuối cùng vẫn đi về phía phòng bếp.
Lê Duệ Húc nhắm mắt lại, trong sâu thẳm dâng lên sự phiền chán, khó chịu. Cho tới khi tiếng điện thoại vang
lên, hắn cầm di động đi về phía cửa sổ. Bên ngoài, trời đã tối sầm, một
đêm thật yên lặng cũng quá nhiều thứ cần đè nén.