Hắn ngẩng đầu lên, uống một ngụm sữa lớn, cô ngồi lâu như vậy mới
uống có một chút, mà hắn vài ngụm đã giải quyết hết chỗ sữa, sau đó bàn
tay hắn dùng sức nắm chặt cái chai, đợi hắn buông tay thì cái chai đã bị bóp méo, trên thân chai còn có dấu tay hắn ấn xuống.
Hắn buống tay, quăng cái chai ra đằng sau, chỉ nghe bộp bộp một tiếng, cũng không biết hắn đã ném đi đâu rồi.
Hắn đứng lên, thân thể cao lớn, chiếc bóng hắn bao trùm hết Tô Lạc.
Tô Lạc mỉm cười nhìn hắn, nụ cười trong sáng, ánh mắt lại lộ đầy vẻ
ưu thương khác hẳn với nụ cười của cô nhưng cô vẫn cười, cười là một
loại ngôn ngữ tốt nhất, cô không dám lên tiếng vì sợ bất đồng ngôn ngữ,
cho nên cô chỉ có thể cười.
Người đàn ông này lại giống có việc, đi qua người cô, từ đầu tới
cuối cũng không nói một câu cảm ơn, hắn từ từ bước đi, Tô lạc vẫn duy
trì một đông tác kia, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng người đàn
ông kia đâu, cô mới đứng lên.
“Chúc anh hạnh phúc…” Đôi môi khẽ mở, một câu chúc phúc, theo gió bay đi thật xa.
Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bụi đất trên người, lướt qua con đường rộng lớn, bước về phía trước.
Cô cần tìm một công việc, một chỗ ở, nếu không, có thể cô sẽ biến
thành con người kia lắm. Bọn họ một người hướng bên trái, một người
hướng bên phải, bước về hai hướng ngược nhau, càng ngày càng cách xa.
Người đàn ông một thân đầy bụi đất ánh mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Bước chân vững chải, không hề giống một tên ăn mày, khí chất trên
người hắn còn hơn cả những người đàn ông mặc âu phục, không một chút màu sắc nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, gương mặt còn toát ra một vẻ tôn
quý.
Một chiếc xe dừng lại bên người hắn, hai người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chóng bước ra.
Đứng trước mặt hắn, cúi người thật sâu.
“Thiếu gia, xin mời.” Giọng nói lộ rõ sự tôn kính, có lễ nghi, quy
củ, người đàn ông chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, bụi bẩn trên mặt không thể
che được đôi mắt sáng như pha lê kia.
Hắn khẽ mím môi, hai người đàn ông trước mặt vẫn cúi đầu trước hắn.
Cuối cùng hắn bước về phía chiếc xe, giật cửa ngồi xuống.
“Còn không quay về.” Giọng nói hắn lạnh lẽo vang lên, một câu tiếng trung được nói ra, trong mắt thoáng hiện sự không kiên nhẫn.
Lái xe vội vàng làm theo lời phan phó của hắn, rất nhanh chiếc xe
liền nổ máy, chạy đi, hướng về phía ngược lại, ánh mắt hướng ra phía
ngoài, một thân quần áo bụi bặm thật không hợp với chiếc xe sang trọng
này.
Xe dừng lại, hắn đi ra, đôi chân dài thon thẳng tắp lại rất mạnh mẽ, chân hắn chạm phải cái chai bị hắn bóp bẹp, ánh mắt hướng về phía kia,
không còn thấy ai.
“Giúp tôi tìm một người,” Hắn nhặt chiếc chai lên, nắm chặt.
“Vâng,” hai người đàn ông lại cúi người xuống.
Ánh mắt hắn lóe lên, nơi đó, không còn cô gái vừa nãy.
“Cô gái, tôi thiếu cô một chai sữa, tôi sẽ nhớ kĩ.”
Tô Lạc vừa đi vừa nhìn, tiếng anh của cô không khá lắm, ngoại trừ
những lời đối thoại cơ bản nhất còn lại cô không có chút kĩ năng giao
tiếp nào, cô không biết ở đây cô có thể làm những gì, ngôn ngữ chính là
trở ngại lớn nhất của cô.
Mặt trời đã lặn dần, màn đêm buông xuống thật lạnh.
Cô uống một chút nước cho đỡ khát, nhưng bụng cô đang kêu, cô ôm
bụng, cả người rúc vào trong góc tường, như vậy sẽ không có ai có thể
nhìn thấy cô.
Cả người co lại, cô giống như một con mèo con bị người ta vứt bỏ, cả người co rúm lại cố gắng vượt qua thời khắc này, cho tới bây giờ cô
chưa từng đến một đất nước xa lạ như này.
Nhắm mắt lại, cách đó không xa, cô có thể nghe thấy được bài nhạc phát ra từ một chiếc xe.
Người đem tình yêu trao ai
Người đi dứt khoát dẫu tôi có rơi lệ
Không thể quên được người nên ngậm ngủi đau thương
Đã từng thề ước vì sao vội thất hứa
Người muốn chúng ta chia tay em không thể làm được
Người lạnh lùng làm tâm em đau nhói
Bỏ đi tất cả sự tự ái để dũng cảm đối mặt
Tổn thương như vậy thì thà rằng lừa dối bản thân
Cuối cùng tự lừa dối bản thân khiến tâm hồn chai sạn
Người trao tình yêu cho người khác dẫu em có cố níu kéo
Cho dù khóc than người cũng chẳng quay đầu lại
Người đem tình yêu trao ai để em tự mình đau xót
Vì người mà bi thương, vì người mà bị lụy khiến mọi thứ không còn hoàn mĩ như trước
Người đem tình yêu trao cho người khác có khi nào sẽ có lúc hối hận không
Có thể hay không cầu xin người cho thêm một cơ hội sửa chữa
Người đem tình yêu trao ai có khi nào tình yêu đó sẽ trở thành gánh nặng
Yêu người nên đau đớn người nào biết, chỉ bởi vì giờ đây người đang vui bên ai kia
Cô khẽ ngâm nga bài hát, ở đây chỉ có một mình cô giữa đêm đen, có
chút đau lòng, có chút chua xót, khó mà có thể đi vào giấc ngủ.
Bụng của cô vừa đói lại vừa đau, nhưng cô vẫn nhỏ giọng ngâm nga bài hát này.
Một đêm nay thật dài như nửa đời người, chật vật để trải qua, một
đêm này, gần như cô không ngủ, cô không hề quên đây là một đất nước xa
lạ, chỉ có một mình cô cô độc.
Khi ánh mắt trời chiếu vào cô, cô hoảng hốt mở mắt ra, bụng vẫn rất
đói, một mình cô đã vượt qua đêm đầu tiên ở đất nước này, thật cô đơn.
Cô đứng lên, vỗ vỗ quần áo, cô là người sạch sẽ, chỉ là không biết sự sạch sẽ này có thể duy trì bao lâu.
Cô bước vu vơ trên đường, cứ đi như vậy, cho tới khi nhìn thấy một
nhà hàng phương tây xinh xắn, cô nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, không
ngờ lại có chữ trung văn ở đó.
“Tìm người giúp việc, hồ sơ trong sạch, không có thói quen tính xấu, giỏi tiếng Trung.”
Tô Lạc khẽ mím môi, nếu không hiểu tiếng Trung sao có thể hiểu trên đó viết gì, cô có chút mâu thuẫn.
Cô nhìn mình, xem như là có hồ sơ trong sạch đi, phải nói là cực kì trong sạch, bởi vì một người thân cô cũng chẳng có.
Cô nhấn chuông cửa, cô biết mình rất cần tìm một công việc, bởi vì
cô cần phải sống tiếp, cô phải sống thật tốt, cô không muốn chết, cũng
không muốn làm ăn mày.
Cô đang đợi, có chút lo lắng, cô không biết mình có thể sống như vậy thêm mấy ngày nữa, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cao lớn này, mờ hồ, trong
mắt cô lại có chút ướt.
Từ cửa truyền lại tiếng vang, đôi môi cô có chút tái mím lại, mơ hồ, cô thấy được một người phụ nữ trung niên không ngừng đánh giá cô.
“Xin hỏi cô là…”
Tiếng Trung…
Một câu tiếng Trung khiến Tô Lạc cảm giác như đang quay về gia đình vậy, chỉ là nơi này vốn không phải nhà của cô.
Cô cúi đầu, mặc cho nước mắt rơi xuống, cô lau nước mắt, khi ngẩng
đầu lên, cô nở nụ cười nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, một nụ
cười trong sáng nhưng lại quá u buồn.