Không biết bởi vì hắn lạnh lùng, hay vì nơi này xa la. Cảm giác có
chút khó chịu, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, dnasg vẻ của hắn, hẳn là
không muốn ở chung một phòng với cô hoặc là ngủ chung một giường, bàn
tay nắm chặt của cô cũng bắt đầu thả lỏng, lá gan cô còn chưa có lớn như vậy, cô và người đàn ông xa lạ sống chung một phòng, thậm chí còn làm
chuyện gì gì đó.
Trong trái tim của cô, luôn luôn nghĩ rằng người mà cô sẽ sống cùng,
chỉ có một người, là Ôn Vũ Nhiên, trong mắt cô đã có một chút vết
thương, thấm dần vào trái tim, không thể xóa bỏ.
Cô nhấc chiếc va li nhỏ lên, ngoài trừ vài bộ quần áo ra, cái gì cũng không có, đồ đạc của cô vốn cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ quần áo,
hắn cũng không cho cô mang thứ gì đến, hiên tại xem ra, là chướng mắt
đi.
Cô đi lên tầng, nới này không có một ai, thực sự rất lớn, nhưng cũng rất trống trải.
Đi qua hai gian phòng thì cô ngừng một chút, có chút tò mò, phòng này có cái gì, mà hắn rất coi trọng, từ trước đến giờ cô không thích miễn
cưỡng người khác, theo như hắn nói, cô nên ở cách xa là tốt rồi.
Cô chọn một gian phòng cách xa nhất, cũng chính là gian cuối cùng, nơi tối nhất, cô mở cửa, cửa lại không có khóa.
Cô đi vào, bên trong có một chiếc giường, một tủ quần áo, rất sạch sẽ ngăn nắp, cô nhìn cũng rất thích, cô cất quần áo vào trong tủ, trong tủ quần áo trống trơn, không có cái gì cả.
Cô mệt mỏi ngả xuống giường lớn, trên giường có hương vị của nắng, nắng đã chiếu vào căn phòng này.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay, cô kết hôn sao, vội vàng như vậy, có ý nghĩa sao, cô vỗ về chiếc nhẫn không ngừng chuyển động
trên ngón tay, biết là dễ rơi, vẫn muốn giữ lại, quyết định, cô vẫn muốn mang theo, đã tự nói mình, cô đã kết hôn, cô không có tư cách để suy
nghĩ đến một người đàn ông khác.
Cô đứng lên, tìm một chiếc túi nhỏ, cẩn thận lấy ra, một chiếc nhẫn
trắng, cô đột nhiên buồn vô hạn, mắt cô long lanh như hồ nước, mơ hồ
nhưng xinh đẹp.
Cho đến khi cô đeo chiếc nhẫn kia vào, cô thoáng hiện nét tươi cười,
rốt cục không xong, cái này thực sự rất quý, mà cô không hề muốn đánh
mất.
Cô nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời bên ngoài cũng dần dần tối, lòng
của cô càng thêm nặng nề. Cô sờ sờ bụng của mình, hình như có chút đóng
băng, cô cũng không nhớ lần trước mình ăn cơm là khi nào, trước kia, cô
có một nguyện vọng, nếu có một ngày, cô kết hôn, mỗi ngày cô sẽ làm cho
chồng cô một bàn đồ ăn ngon, bây giờ, ngay cả cảm giác thèm ăn cô đều
không có.
Cô nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, sự thật, cô đã kết hôn.
Cô đứng lên một lần nữa, đi tới trước cửa sổ cho đến khi trời tối hẳn.