Hắn rút tay ra khỏi túi áo, từng bước từng bước, nặng nề đi về phía
cửa, không biết lần sau sẽ là bao giờ hắn mới được nhìn thấy họ… Đi tới
cửa, hắn đứng cạnh Tô Lạc, theo góc độ này, hắn có thể hàng lông mi dài
cô khẽ động, như một ánh sáng rơi vào lòng hắn, cảm giác này thật tuyệt
vời… Cho dù chỉ là đứng cạnh, hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vợ…” Giọng nói hắn ôn hòa, dịu dàng, đây không giống giọng nói của Duệ Húc nhưng lại từ chính miệng hắn phát ra.
Tô Lạc ngẩng đầu, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen lớn đứng trước mặt cô, sau đó là hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cả
người cô khẽ run, vẫn giống hơi thở của hai năm trước, mùi thuốc lá
thoang thoảng xộc thẳng vào mũi cô.
Ánh mắt cô thoáng qua gương mặt Duệ Húc, để lại cho hắn một ánh mắt mờ mịt.
Môi của hắn chạm vào má cô, nhẹ nhàng nói một câu rồi liền xoay
người rời đi, hắn bước đi thật nhanh, như một cơn gió thoảng qua lại vô
cùng thê lương.
Tô Lạc đưa tay chạm vào má, thất thần nhìn hắn lái xe đi, cuối cùng, một giọt nước mặt theo khóe mi rơi xuống, từ từ chảy xuống, vỡ tan trên nền đất giống như trái tim cô.
Hắn nói, “Vợ, anh yêu em…” Hắn nói rất nhẹ, rất nhẹ nhưng vì sao khi vào tai cô lại nặng nề đến thế…
Cô đưa tay bịt kín miệng, chỉ sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng.
Hắn có biết, thực sự có biết? Đã quá muộn…. Trái tim thật đau, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng nó, cô biết mình vẫn để ý hắn, sau tất cả tổn
thương vẫn là yêu càng nhiều hơn…
Chỉ là cô không thể, còn Thiếu Triết, người đàn ông cô đã hứa hẹn,
người đàn ông cho cô tất cả. Đó là người đàn ông mà cô dùng cả đời cũng
trả không hết nợ.
Cách đó không xa, không ai biết, có một người đàn ông luôn đứng đó,
sắc mặt u ám nhìn mọi thứ bên trong, hắn nắm chặt chiếc cặp trong tay,
rất nhanh hắn ép mình phải nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng vẫn không thể giấu hết sự đau khổ trong đó.
Hắn đứng ở cửa, tay hắn buông thõng, hắn cũng không biết mình cần
làm gì, cuối cùng hắn đặt tay lên cửa, gõ nhẹ, thậm chí bản thân hắn đã
quên chính mình cũng có chìa khóa, Tô Lạc nghe thấy tiếng gõ cửa, tim
đập nhanh hơn, tay cô đặt trên nắm cửa, một người bên ngoài, một người ở trong đều do dự.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa, trước cửa là Bạch Thiếu
Triết chứ không phải người kia, cả người cô thả lỏng không ít, tất cả
biểu cảm của cô đều được thu lại trong mắt Thiếu Triết, hắn lại không
nói gì.
“Bánh Bao Nhỏ và Đồng Đồng đâu?” Thiếu Triết cố gắng nói thật thoải
mái, chỉ có hắn biết, lúc này, bản thân hắn cảm thấy nặng nề như thế
nào.
“Hai đứa đều ngủ rồi,” Tô Lạc nhẹ nhàn nói, cô nhìn Thiếu Triết, như muốn nói điều gì đó.
“Tử Lạc, có phải em có chuyện muốn nói với anh?” Tay hắn đặt lên bả
vai Tô Lạc, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hắn vừa muốn cô nói lại vừa muốn
ép không cô không được nói, “Tử Lạc, anh đã nói rồi, anh sẽ không ép
buộc em, em không cần căng thẳng như vậy,” Hắn cười khẽ, ý cười này chỉ
có duy nhất hắn biết có bao nhiêu chua xót và phức tạp.
So ra vẫn là kém sao?
Hắn…
“Xin lỗi, Thiếu Triết, hôm nay người đó tới đây, đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, thân phẩn của Bánh Bao Nhỏ, người đó cũng đã biết,” Tô Lạc ngẩng
đầu nhìn Thiếu Triết, còn cái gì không thể nói cho hắn biết, nếu đã
quyết định, còn cái gì không thể nói nữa chứ, cô đã nghĩ như thế.
Thiếu Triết đặt chiếc cặp xuống, nhẹ nhàng kéo bả vai cô, “Cho tới
bây giờ, anh đã nghĩ sẽ không thể giấu diếm được, diện mạo của Bánh Bao
Nhỏ đã nói lên tất cả, nhưng em yên tâm, hắn không có tư cách để đem Bao Bao đi, Bao Bao chỉ là của một mình em.”
Thiếu Triết dựa vào bờ vai Thiếu Triết, lúc này lại không thể cảm nhận được bất kì sự ấm áp nào nơi hắn.
“Thiếu Triết, xin lỗi…” Cô nhẹ giọng nói, cũng không biết vì sao lại nói xin lỗi, là vì cô ngốc nghếch hay cô không thể kiểm soát trái tim
mình, hay vì cô đã biết một số chuyện mà bản thân chưa biết.
Ví như tình yêu kín đáo của người đó…
“Không cần nói xin lỗi, anh biết, anh biết rõ…” Thiếu Triết đưa tay
vuốt nhẹ mái tóc Tô Lạc, giống như từ trước tới nay, chỉ là trái tim
hắn lúc này lại có dự cảm hắn sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
“Anh đi xem Bánh Bao Nhỏ,” hắn đứng thẳng người, vỗ nhẹ vào má Tô
Lạc, hốc mắt hồng hồng của cô dừng lại trong mắt hắn, hắn vẫn giành cho
cô một nụ cười thật ấm áp.
“Em đi nấu cơm, anh đã đói rồi phải không, cả Bánh Bao Nhỏ, nó cũng
muốn uống sữa rồi,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cô cảm giác được giữa cô và
Thiếu Triết trong lúc đó, lần đầu tiên không khí bao quanh lại trở nên
quái dị như vậy, cô cảm thấy áp lực, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ánh mắt Thiếu Triết lại quá thành thật, thành thật tới mức cô không có cách nào chịu đựng được.
Hai người đồng thời xoay về hai hướng, dường như mối quan hệ của họ
trong giây phút này đã đi chệch hướng, muốn bắt đầu lại một lần nữa, chỉ là không biết có còn cơ hội hay không.
Thiếu Triết khẽ thờ dài, cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng.
‘Xin lỗi, Tử Lạc, anh đã gây áp lực cho em, anh nghĩ rằng anh có thể làm được, vậy mà anh lại phát hiện ra, anh không thể, anh ghen tị, anh
tức giận, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ làm em bị thương.’
Thiếu Triết gõ cửa, bước thật nhẹ bào phòng, hắn ngồi bên giường
nhìn Bánh Bao Nhỏ, nhìn cậu con trai đang ngủ say, gương mặt ngây thơ,
không có chút buồn phiền lo lắng, nhìn thấy nó, hắn có thể quên hết mọi
mệt nhọc, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Bao bao, gương mặt này thật giống với người kia.
Có một số việc, bọn họ vĩnh viễn không thể trốn tránh, dù sao có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc. Hắn đứng lên, cẩn thận đắp lại chăn cho hai
đứa bé, bàn tay hắn lại bị một bàn tay mập mạp nắm lấy.
“Cha…. Bao Bao muốn ôm ôm…” đôi môi Bao Bao hơi chu lên, bàn tay nhỏ nắm chặt hơn, nhất định không chịu buông.