Cô xoay người, gương mặt có chút bi thương, cô cố gắng nở nụ cười,
cô ngồi xổm xuống, dùng sức lau, từng ô từng ô gạch, nơi này được cô
quét dọn không còn một hạt bụi, cô rất chịu khó, cô dùng hết sức lực để
làm việc, ngoại trừ nơi này, cô không biết mình có thể đi đâu, nếu không gặp được dì Hồ, có khi Tô Tử Lạc cô đã chết rồi, chết ở đất nước xa lạ
này, không ai biết, cũng không ai mai táng, thậm chí không ai tới nhận
thi thể cô.
Tích một tiếng, có gì đó rơi vào chậu nước, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng hơn.
Cô tiếp tục cúi đầu, dùng sức lau, cô có thể làm, cũng chỉ có nơi
này, cô thích làm việc như vậy, không có thương hại, không có âm mưu,
tất cả đều bình an, cô rất thỏa mãn.
Dì Hồ đứng ở phòng bếp nhìn Tô Lạc ngồi xổm mặt đất, khẽ thở dài, cô bé này dường như rất cố chấp, bà đã nói rất nhiều lần, không cần cực
khổ như vây, nhưng cô vẫn kiên trì làm, cô nói, cô sợ bị đuổi đi.
Đứa nhỏ đáng thương, nhất định cũng có mảnh đời đáng thương. Mà bà thì không biết phải làm sao cho tốt?
Trời còn chưa sáng, Tô Lạc đã thức dậy, cô mặc quần áo của dì Hồ, có chút khó nhìn, kiểu dáng già dặn, nhưng cô cũng không khó chịu, quần áo mặc lên người cô khá rộng, cô lại thấy thích. Dù sao, như thế này đối
với cô là tốt lắm rồi.
Dì Hồ đã từng nói qua muốn dẫn cô đi mua quần áo, chỉ là bây giờ cô ăn ở đều ở trong này, ở nơi này, cô biết cái gì gọi là cách xa thế giới bên ngoài, cô biết cái gì gọi là thỏa mãn, chính bản thân cô sẽ kiếm
tiền, sẽ tự mình đi mua, không phải cô cố chấp chỉ là cô sợ, thiếu nợ
nhiều…
Cô đem những tờ báo trên bàn cất kĩ, tất cả đều là chữ tiếng Trung,
đôi khi cô cũng xem qua, nhưng phần lớn cô không để ý tới, sống thoải
mái ở đây, tất cả những gì xảy ra bên ngoài dường như đã không còn quan
hệ với cô.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua tấm ảnh trên báo, khóe mắt rất nhanh
hồng lên, ngón tay cô run rẩy, trên báo là một tấm hình đám cưới, khung
cảnh giáo đường, rất nhiều khách, rất nhiều người, chú rể tuấn mĩ, cô
dâu xinh đẹp, phía dưới có dòng chữ lớn, quả là một hôn lễ long trọng,
bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn, nghĩ lại lễ kết hôn quạnh quẽ của
mình, hắn cũng chỉ coi cô là quân cờ mà thôi…
Cô buông tờ báo trong tay xuống, nháy mắt, cô cảm thấy sự chua xót
không ngừng dâng lên, tất cả đều đã quá khứ rồi. Cô xoay người, quét dọn chỗ này chỗ kia, xem ra đống báo để ở đây, chủ nhân căn nhà cũng sẽ
không xem qua, cũng không có ai nhìn tới.
Hôn lễ của Duệ Húc và Trữ San, bọn họ đã kết hôn, việc này nằm trong dự liệu của mọi người, Tô Lạc cũng thế.
“Tô Lạc, con khóc sao?” Dì Hồ nhìn khóe mắt hồng hồng của cô, ánh mắt xinh đẹp có chút ướt, rõ ràng là đã khóc.
“Không có a, dì Hồ, con bị hạt cát bay vào mắt thôi,” Tô Lạc gượng
cười, dì Hồ nhìn nụ cười kia, trong lòng khó chịu, không biết tột cùng
cô bé này đã bị làm sao, bị tổn thương như vậy, ngay cả một người như bà cũng cảm thấy rõ.
Biệt thự Lê gia, Trữ San đã trở thành bà chủ ở đây, toàn bộ căn nhà
đều bị thay đổi, có rất nhiều người giúp việc ở đây, Duệ Húc lãnh đạm
ngồi trên ghế sa lon, hàng lông mày nhíu chặt.
“Húc, khi nào chúng ta sẽ đi tuần trăng mật,” Trữ San đặt mông ngồi
lên đùi Duệ Húc, khiến chân Duệ Húc có chút đau, không hề có chút ấm áp
hay hạnh phúc để hưởng thụ.
“Đợi anh xử lý xong công viêc,” tay hắn đặt vào tóc Trữ San, giọng
nói nghe như có lệ, tầm mắt hắn nhìn về căn phòng bị khóa chặt, ánh mắt ảm đạm.
Tìm không thấy hay không được.
“Tô Tử Lạc, cô trở về đi. Tôi không hận cô, thực sự không hận cô.”
Hắn tình nguyện không hận cô, cũng không muốn cô chết, một cô gái
như cô rời khỏi nơi này, có thể đi tới nơi nào, sẽ sống như thế nào.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn trong tim, ánh mắt màu trà không
lộ rõ cảm xúc, có một số việc không phải là không có cách nào biết được, đợi cho tới khi hắn đã biết, có lẽ khi đó lần đầu tiên hắn thấy hối
hận, có lẽ sẽ đau đến chết.
Duệ Húc đi ra ngoài, Trữ San hưởng thụ sự hầu hạ của người giúp
việc, ngón tay xinh đẹp bưng cốc trà lên uống, biệt thự xa hoa này, bây
giờ đã là của cô, bản thân cô có lẽ trời sinh đã có số hưởng thụ.
Cô đứng lên, người giúp việc đều cúi đầu trước cô, khiến cô cảm giác sung sướng, kiêu ngạo, không biết có bao nhiêu người phụ nữa hâm mộ cô, ghen tị với cô, đôi môi đỏ mọng cong lên, thật xinh đẹp.
Cô bước tới gần căn phòng tân hôn của hai người, đồ dùng đều đổi
thành màu đỏ mà cô thích, tất cả mọi thứ đều được thay mới, nơi nay
không còn có bóng dáng trước kia, cô lại không hề biết, chính vì không
có bóng dáng trước kia cho nên khiến cho Duệ Húc có cảm giác xa lạ, thậm chí không muốn ở đây.
Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phương xinh đẹp thoáng qua nét
không hài lòng, chỉ cần nơi này không còn bất kì thứ gì liên quan tới
người đàn bà kia, nơi này bây giờ là của cô, Duệ Húc cũng là của cô,
không có bất cứ thứ gì có thể cướp đi.
Cô đi ra, mở cánh cửa đầu tiên bên tay phải, quả nhiên, tất cả mọi
thứ bên trong đều khiến cô rất vừa lòng, tấm chân tình của Duệ Húc đối
với cô vô cùng sâu, toàn bộ ảnh chụp ở đây đều là của cô, cô càng thỏa
mãn, đắc ý, được một người đàn ông như vậy yêu, tin rằng bất kì cô gái
nào cũng sẽ hài lòng, trong tim cô sớm đã không còn Ôn Vũ Nhiên, với sự
ích kỉ của mình, cô cũng chẳng cảm thấy có lỗi.
Cô đi vào, ngón tay chạm nhẹ vào một tấm hình, đôi môi đỏ mọng độ
cong càng lớn, nhưng khi cô đưa tay ra, phát hiện có một lớp bụi, dường
như nơi này đã lâu không có ai quét dọn, cũng thật lâu không ai vào.
Vẻ đắc y trên mặt nháy mắt biến mất, đôi mắt phượng kia chỉ còn lại sự giận dữ.
Cô dùng sức đóng cửa lại, phịch một tiếng, khiến người giúp việc
dưới nhà đều người nhìn ta, ta nhìn người, không biết lại có chuyện gì
chọc tới nữ chủ nhân xấu tính này, một cô gái xinh đẹp nhưng lại mang
độc, bọn họ vừa tới nơi này đều hiểu rõ.