Edit: Ốc Sên
Các nàng đừng bắt ta bù.. .Ta xây nhà lâu như vậy là do thời gian về
nhà, ta chỉ được ngồi máy vào buổi tối … ta cũng k có thời gian edit
nữa, các nàng edit cùng cũng đi chơi, đi nghỉ với bạn bè, gia đình… Mọi
chuyện bị gián đoạn, bây giờ mỗi ngày ta post hai chương còn khi nào có
thời gian edit, beta được nhiều, ta sẽ post thêm được hem :3… Chương 41
chắc phải 11h mới có nha các tình yêu… Hì
———–
“Anh nói gì, Lê Duệ Húc, anh điên rồi, anh đúng là điên rồi,” Vệ Thần đang ngồi trên ghế sa lon nhảy dựng lên, cái con người này đúng làđã
giành tặng hắn một bất ngờ quá lớn, như là muốn nổ chết hắn vậy, công ty lớn như này, là một trong một trăm công ty lớn nhất trên thế giới, tất
cảđều là tâm huyết của Dụe Húc a, sao có thểđưa cho người khác được.
“Nhất định là anh rơi xuống biển nên đầu óc có vấn đề gì rồi phải
không?” Vệ Thần tức giận lồng ngực phập phồng, thật muốn bổđôi đầu tên
kia ra xem rốt cuộc thì nghĩ cái gì, hắn lai đưa công ty cho Bạch Thiếu
Triết.
“Húc, anh gạt tôi phải không?” Một lúc sau, Vệ Thần nở nụ cười, người này nhất định đang nói đùa với hắn, làđùa thôi đúng không.
Duệ Húc ngẩng đầu lên từđống tài liệu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Thần, tôi có phải là người hay nói đùa không, cậu là người rõ nhất,”
hắn nói xong, lại cúi đầu xuống, không đểý Vệ Thần gào thét ầm ĩ, mấy
ngày không tới công ty, công việc chất cao như núi, hắn nhất định phải
làm xong sớm một chút mới được, cho dù công ty không còn thuộc về hắn,
hắn cũng muốn mọi thứ phải hoàn hảo.
“Lê Duệ Húc…” Vệ Thần lại gào lên một tiếng…
Hà Duyên ở ngoài cửa khẽđẩy gọng kính, không rõ, trong phòng làm việc
của tổng tài đang xảy ra chuyện gì, là chiến tranh hay bom bay đạn lạc.
Ở một căn phòng khác, không khí vô cùng ấm áp, Tô Lạc đưa tay che mắt,
cảm giác cả người đau nhức vô cùng, nhất là nơi nào đó giữa hai chân, cô không thoải mái trở mình.
Cho tới khi cô mở mắt ra, vẫn mơ màng, cô ngồi dậy, tấm chăn tơ tằm theo lồng ngực rơi xuống, cô cảm giác cả người lành lạnh, cô cúi đầu, vội
vàng kéo tấm chăn lên che đi cơ thể, tuy rằng nơi này chỉ có mình cô,
nhưng cô vẫn có cảm giác xấu hổ.
Cô nhớ lại kích tình mãnh liệt đêm qua, đưa tay bưng kín mặt, ông trời,
cô gái đóđúng là cô sao? Cô gái khóc lóc cầu xin hắn tiến vào, cầu xin
hắn sâu một chút, cô gái không muốn ngừng đúng là cô sao? Cô nằm lỳ trên giường, chôn mặt vào chiếc gối mềm mại, sựđau nhức trên người nói cho
cô biết, hai người đêm qua điên cuồng cỡ nào, cô cũng quên mất là cô và
hắn đã làm bao nhiêu lần, ba lần, hay là bốn lần, hình như còn nhiều
hơn, cô thật sự không thể nhớ nổi nữa, cô chỉ nhớ, người đàn ông kia,
từđầu tới cuối, không chịu để cô ngủ yên.
Đàn ông bị cấm dục đúng là quáđáng sợ.
Một lúc sau, cô ngồi dậy, mặc quần áo vào, ngầng đầu nhìn tờ giấy trên mặt bàn trang điểm, đưa tay với lấy.
Cô cầm lấy tờ giấy, dòng chữ trên giấy, khiến mặt côửng hồng, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào hạnh phúc.
“Vợ, xin lỗi, hôm qua đã khiến em vất vả, anh đi làm, chờ anh trở lại,
em không cần lo cho Bánh Bao Nhỏ, cha mẹ anh sẽ chăm sóc tốt cho con,
sữa ở phòng bếp, ở nhà ngoan chờ anh trở lại,” Phía dưới còn kí tên
chồng.
Tô Lạc ôm tờ giấy vào lồng ngực, hốc mắt côđột nhiên nóng lên, có thể
khiến một người đàn ông thay đổi hoàn toàn như này, trừ bỏ tình yêu, cô
thực sự không thể nghĩ ra cái gì, còn có cái gì có thể làm được.
Côđi xuống giường, đứng trước gương, là gương mặt cô gái ửng hồng, còn
có dấu hôn ở cổ, dường như hắn cốý lưu lại, Tô Lạc khẽ mím môi, ngoan
ngoãn đợi hắn trở về, hiện tại không đợi cũng không được. Bộ dạng cô thế này sao có thểđi ra khỏi cửa. Côđưa tay đặt lên cổ, vẻ mặt có chút
không vui, nhưng trái tim cô lại giống nhưđược rót đầy mật ngọt.
Côđi ra khỏi phòng, chuẩn bị dọn dẹp một chút, Bánh Bao Nhỏởđây, lúc nào cũng nghịch ngợm, Duệ Húc nói, Bánh Bao Nhỏ giống hệt hắn trước đây,
hắn trước đây cũng ném loạn đồ vật lên sao? Khắp nơi làđồ chơi của cậu
nhóc, đúng là quá bừa bộn. Cô cúi người, nhặt từng món đồ chơi lên, đối
với tính cách ném đồ chơi của con trai, cô không thể nào nói nổi.
Đi vào phòng Bánh Bao Nhỏ, côđem một đống đồ chơi đặt trên mặt đất, côđi về phía giường Bánh Bao Nhỏ, chuẩn bị gấp lại chăn màn, mới phát hiện
trên giường có một phong thư, hôm qua Bánh Bao Nhỏđi theo Duệ Húc, cho
nên, cô không bước vào phòng này, hôm nay cô mới thấy phong thư này.
Kì lạ, ai viết vậy, cô cầm phong thư lên, ngồi xuống bên giường, không nghĩ ra là ai viết.
“Thiếu Triết…” Bờ môi cô khẽđộng, ngón tay run rẩy, cô vội vàng mở phong thư ra.
Mấy tờ giấy rơi ra khỏi phong thư, cô cầm lên, không ngờ là tờ giấy
chuyển nhượng tài sản, trên đó viết tên Lê Duệ Húc, thậm chí, cô còn
nhìn thấy tên mình.
Cô cúi đầu, từng chữ từng chữ trong tờ giấy đều hiện rõ trước mắt cô.
“Tử Lạc, khi em nhìn thấy phong thư này, anh đã về nước Anh, anh biết em là người hiền lành, tốt bụng, nhất định sẽ không hận anh, cho dù anh
bán em và Bánh Bao nhỏđi, đổi lấy tập đoàn Húc Nhật, anh biết, em sẽ
không trách anh, em chỉ nghĩ rằng em luôn nợ anh.”
“Thực ra, Tử Lạc, chúng ta không có ai nợ ai, em còn nhớ không? Lần đầu
tiên em gặp anh, em đãđưa cho anh chai sữa duy nhất của em, có thể em
không biết chai sữa kia đối với anh cóý nghĩa như thế nào, là sống lại,
là hồi sinh. Khi đó, anh chỉ là một kẻ lang thang, toàn thân bẩn thỉu,
anh cho rằng mình sẽ chết dưới ánh mặt trời, không ai nhìn tới, bọn họ
luôn lạnh lùng bước qua anh, có chăng cũng chỉ liếc mắt nhìn anh một
cái, sau đó tỏ vẻ chán ghét quay mặt đi, một chai sữa kia, nhưđã cứu
sống tính mạng anh, nó giúp anh hết khát, cũng cho anh một mạng sống
mới. Anh đã có lại niềm tin vào cuộc sống, anh đã trưởng thành hơn.”
“Tử Lạc, hai năm, chúng ta đã sống cùng nhau hai năm, hai năm em đã
trưởng thành hơn, anh cũng vậy, anh nhìn em từ một người phụ nữ bình
thường trở thành nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới Claudia, anh thấy
được vẻ hào quang của Claudia, anh cũng thấy được nội tâm ôn nhu của Tô
Tử Lạc, cả ngày tháng Bánh Bao Nhỏ lớn lên.
Chẳng những em trưởng thành, mà anh cũng bịảnh hưởng bởi em, em luôn
sống kiên cường, mặc kệ chuyên gì xảy ra, em đều kiên cường trải qua,
hóa ra đằng sau Claudia, là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng như vậy.”