“Cái chúng ta cần chỉ có hôn nhân, những thứ khác đều không có, cô
hiểu biết như vậy khiến tôi rất hài lòng, tôi sẽ cho tất cả, thân phận
bà lớn họ Lê, tiền tài đầy đủ, những điều cô muốn, nhưng có một số thứ,
nhớ, không thể quá tham vọng, còn nữa, đừng có yêu tôi.” Tiếng nói hắn
rất rõ rãng truyền tói tai cô, giọng nói không lớn, lại lạnh lẽo khác
thường, như một có gái dài và nhỏ hung hằng đâm thẳng vào lòng cô, không thể nhổ ra được.
Tôi muốn hôn nhân, cô có thể chiếm được cái cô muốn, trừ tình yêu…
Tử Lạc nắm ngón tay lạnh lẽo của mình, cô cái gì cũng không cần, cô
chỉ muốn có một gia đình nhỏ, đầy ắp yêu thương. Ánh mắt hoảng loạn, lại có cảm giác cuốn hút, cô thấy nước mắt trào ra, từng giọt lệ tổn thương rơi xuống.
Cô nghe thấy hắn bước đi, đi lên tầng, chỉ có cốc sữa kia, như là dư
thừa, cô không có uống ngụm nào, hắn lại uống vài ngụm, nhất định bỏ đi.
Cô hít hít cái mũi của mình, giương mắt, chỉ có một mình cô biết,
hiện tại cô bị tổn thương như thế nào. Cô cúi đầu, ngón tay run rẩy cầm
chiếc cốc lên uống, sữa đã lạnh.
Trái tim cô lạnh, sữa cũng lạnh, đây mới là cuộc sống của cô sau khi
cô ra đời. Mất đi Ôn Vũ Nhiên, cô thực sự đã mất đi tất cả những gì cô
có từ trước tới nay.
Cô từng ngụm từng ngụm uống hết, như uống vào tất cả đau đớn, chua sót, trước mắt tối tăm không thấy ánh sáng.
Lúc này, ở một căn phòng rộng lớn được trang trí đẹp đẽ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của một đôi nam nữ, người đàn ông thở gấp, cô
gái yêu kiều, trong phòng tràn ngập không khí ám muội, trên chiếc giường lớn, một đôi nam nữ quấn lấy nhau, thân thể họ phập phồng, mồ hôi đầm
đìa, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập
nhanh.
Cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, người đàn ông nhắm mắt nằm trên cô gái xoay người, trong mắt hiện lên sự thống khổ cùng thất bại khó
nhận thấy.
Một đôi tay nhỏ ôm chặt hông hắn, cô gái ngồi dậy, tự vào bả vai hắn, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
“Anh thấy không, chúng ta mới xứng đôi vừa lứa, cho dù là thân phận,
địa vị, thậm chí khi ở trên giường, chúng ta đúng là trời sinh một đôi.”
Cô cười duyên dáng, nhìn thấy sự phức tạp trong đối mắt hắn, ngón tay khiêu khích lướt qua bộ ngực bóng loáng của hắn.
Ôn Vũ Nhiên chật vật đẩy tay cô ra, sau đó đứng lên, đi vào phòng
tắm, đóng cửa phòng tắm, ánh mắt hắn đầy sự thống khổ, đúng vậy, cô nói
rất đúng, hắn không muốn chạm tới cô, sai lầm một lần sẽ không muốn sai
lầm thêm lần nữa,
nếu như nói lần đầu tiên do ý thức hắn không rõ ràng, vậy bây giờ
tính là cái gì, hắn vẫn phản bội lại thân thể của mình, phản bội Lạc
Lạc. Nhưng người đàn bà kia….