“A…” Đột nhiên Fiona hét lên một tiếng, bởi vì cô nhìn thấy bụng của Tô Lạc, ngón tay cô run rẩy chỉ vài Tô Lạc, một lúc sau đều không nói
thành lời, sự tức giận bao phủ cả người cô, cô ấy mang thai, là Addison. .
“Đi ra ngoài…. Quá ồn ào…” Giọng nói Thiếu Triết trầm xuống, Fiona
dùng sức nắm chặt tay lại, oán hận nhìn qua Tô Lạc, rồi mới chạy ra
ngoài. Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ra đuổi ra ngoài.
Cô gái kia, Fiona sẽ nhớ kĩ, vĩnh viễn nhớ kĩ.
Sau khi Fiona đi rồi, Tô Lạc thở dài nhẹ nhõm, bị một cô gái tưởng
mình là tình địch, thật không mấy dễ chịu… Lúc này cô cũng mới phát
hiện, khoảng cách giữa cô và Thiếu Triết quá gần.
Hai tay hắn vòng qua chiếc bụng lớn của cô, một tay đặt lên bụng, cô ngẩng đẩu, vừa định bảo hắn buông tay, lại thấy được ánh mắt hắn,
thoáng hiện qua nét tình cảm đặc biệt, trái tim cô đập mạnh hơn nhưng
lại không phải là cảm giác tốt đẹp mà là … Cảm giác sợ hãi.
Cái ánh mắt này cô không muốn thừa nhận cũng không muốn thừa nhận….
Cô quay mặt đi, khóe môi Thiếu Triết hơi cong lên, cuối cùng hắn
cũng buông cô ra, ngón tay búng nhẹ lên trán cô, “Đi ngủ một lúc đi, sau đó vẽ giúp tôi, nhà thiết kế của tôi không thể cứ ăn không ngồi rồi thế được,” hắn nhíu mày, Tô Lạc khẽ gật đầu, cô lùi lại một chút, vẻ mặt lộ chút xấu hổ.
“Không cần đi ngủ, hiện tại tôi có thể vẽ tranh,” chỉ cần có thể
giúp được hắn, cô rất thích. Bạch Thiếu Triết trừng mắt nhìn cô, “Tôi
nói ngủ thì ngủ, cô muốn để Bánh Bao Nhỏ của tôi mệt sao?” Hắn mở cửa
phòng Tô Lạc, đẩy cô đi vào, sau đó phịc một tiếng, cửa đóng lại, nhốt
Tô Lạc trong phòng.
Tô Lạc chỉ có thể bất lực nhìn cánh cửa đóng lại, khẽ thở dài, hắn
quên sao, cô vừa mới ngủ dậy mà, cuối cùng cô nằm lên trên giường mình,
hai tay đặt lên bụng.
Hàng lông mi dài khẽ chớp, “Cục cưng, Chúc con ngủ ngon…”Khóe môi cô cong lên, an tâm đi vào giấc ngủ. Nơi này không có thương hại, cũng
không có đau xót.
Không có cả người đàn ông bá đạo kia, thật an toàn…
Thư phòng, Tô Lạc ngồi ở bàn làm việc, Thiếu Triết ngồi trên ghế sa
lon, hắn điều chỉnh cái ghế của mình cao hơn một chút, như vậy khi vẽ cô cũng càn cúi khom người.
“Được rồi,” Tô Lạc đặt chiếc bút trong tay xuống, trên mặt bàn đã có mấy tờ giấy vẽ.
“Tôi xem xem,” Thiếu Triết đứng lên, cầm bức tranh lên nhìn, ánh mắt sáng lấp lánh, hắn rất rất hài lòng, quả nhiên cô đúng là một bảo vật.
“Cô đúng là một thiên tài, lần này tôi tin tưởng nó sẽ có sức ảnh
hưởng cực kì lớn,” tay hắn đặt trên bả vai Tô Lạc, cô nở nụ cười, khóe
mắt cong cong, cô rất vui vẻ, có thể giúp được hắn, khoảng cách giữa hai người họ ngày một gần.
Bạch gia là một công tay liên quan đến thương mại quốc tế, chiếm một vị trí lớn trên thị trường, tới đời Bạch Thiếu Triết, hắn lại tăng
thêm mấy hạng mục, không thể không nói, ánh mắt của hắn rất tốt. Mới có
vài năm, những hạng mục đó đã kiếm ra không ít tiền, nhất là những mẫu
thiết kế trang sức của Bạch gia, trên thế giới đã có chỗ đứng vững
vàng, trong tay hắn còn có những nhà thiết kế đẳng cấp, đưa ra những
thiết kế đẹp nhất, tốt nhất, đó không phải những trang sức bình thường,
đó là những trang sức có giá trị cực lớn.
Và bộ thiết kế mới tung ra gần đây, càng khiến cho mọi người hoa mắt, đơn đặt hàng ào ào chạy tới.
Tô Lạc nhìn đồ trang sức trước mặt, ý cười trên mặt càng rõ, cô cầm
lên nhìn, đương nhiên không phải vì đồ trang sức này giành cho cô mà là
vì đồ trang sức này do chính cô thiết kế, bây giờ đã được làm thành hiện vật, cô còn nghe nói, bộ trang sức này chỉ có số lượng có hạn trên thế
giới, cũng sớm bị mua hết rồi, chỉ còn một bộ này, Thiếu Triết giữ lại
cho cô, nhưng vẫn còn rất nhiều người vừa ý với bộ trang sức này, nhiều
khi còn gọi điện tới cho Thiếu Triết nữa.
Cô đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra, thời gian này trôi qua thật vui vẻ,
một mùa nữa lại trôi qua, dường như việc cô chờ đợi sự thay đổi của thời gian cũng đã là quá khứ, cô đặt tay lên bụng, cô mặc một bộ váy rộng
thùng thình giành cho bà bầu, bụng của cô đã to lắm rồi, đứa bé đã được
tám tháng, giống như một quả bóng lớn nằm trọng bụng cô vậy, ánh sáng
bên ngoài lọt vào phòng, cơn gió dần dần ấm lên, cũng mang theo một chút khí nóng, cô kéo kéo tấm rèm, chớp mắt, cả căn phòng như lạnh hơn rất
nhiều.
Khi cô xoay người, hàng lông mày nhăn lại, cô đứng tại chỗ, tay đặt
trên bụng dùng sức nắm lấy. Đau… Cảm giác đau này chưa từng trôi qua…
Bây giờ mới có tám tháng, đứa bé của cô không phải không đợi được chứ.
Mồ hôi chảy xuống từ trán, cảm giác đau càng ngày càng rõ, giống như
muốn xé nát cô, thật sự rất đau…
“Dì Hồ…” Cô vô lực kêu lên một tiếng, mới nhớ tới, Dì Hồ đã đi ra
ngoài mua đồ… Cô đưa tay bán vào tường, không để mình ngã xuống, cố gắng đi tới, trên sa lon có điện thoại di động của Thiếu Triết cho cô, đi
gần tới ghế sa lon, cô đã không trụ đơợc, mọi thứ trước mắt trở lên mờ
ảo, cô khó mà có thể chịu đựng được nữa.
Không được, cô nhất định phải cầm cự, nếu không… Đứa bé và cô rất có thể xảy ra chuyện.
Tay cô cố gắng đưa về phía trước… Muốn lấy chiếc điện thoại ở trên
ghế sa lon… Một tay cô đặt trên bụng, sự đau đớn khiến mặt cô trắng
bệch, tái nhợt đáng sợ.
Tóc cô bị mồ hôi thấm ướt, từng giọt từng giọt rơi trên vai cô, cuối cùng cô đã lấy được di động… Cô dùng sức mở mắt lớn, tìm được số điện
thoại, cô ấn nút gọi, phịch, điện thoại rơi trên mặt đất, cả người cô co lại, sự đau đớn này sắp hành chết cô rồi.
Tron công ty, Thiếu Triết đang ngồi trước một đống tài liệu, một cô
gái xinh đẹp đứng trước mặt hắn, cô nhìn nhìn ngón tay của mình, sau đó
chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn đục một cái lỗ
trên người hắn. “Thiếu Triết..”
“Thiếu Triết, không phải anh vẫn còn một bộ sao? Cho chị đi, chị
thật sự rất thích, chị đưa cho em gấp ba lần tiền có được không? Cô gái
giơ ba ngón tay ra, còn nói mấy lời như vậy, cô đã ở đây nửa ngày rồi,
nịnh nọt rồi thì gạ gẫm đủ các kiểu, bộ trang sức kia cuối cùng hắn có
cho hay không.