Thiếu Triết lại nhéo nhéo cái má béo ú của Bánh Bao Nhỏ, tên nhóc này thật là tròn, cái tên Bánh Bao Nhỏ đúng là rất hớpj.
“Cha, không béo mặt Bao Bao, đau đau,” Bánh Bao Nhỏ đưa hai bàn tay mũm mĩm che mặt, ánh mắt màu trà trẻ con lộ vẻ đáng thương.
“Được rồi, cha không béo mặt Bao Bao nữa,” Bạc Thiếu Triết buông tay xuống, thực ra hắn vẫn muốn nhéo thêm nữa, ai bảo gương mặt của Bánh
Bao Nhỏ tròn tròn lại trắng hồng mềm mềm, thật đáng yêu.
“Cha, Bao Bao muốn ăn kem kem,” Bánh Bao Nhỏ kéo kéo tay áo hắn,
gương mặt nhỏ dính chặt vào cổ hắn, còn giống chú chó nhỏ, cọ qua cọ
lại.
“Mẹ con đã nói rồi, không được cho con ăn kem nữa, đừng quên, ai hôm trước bị bệnh?” Thiếu Triết khẽ nhíu mày, đưa tay bóp cái mũi nhỏ nhỏ,
như vậy rồi còn thích ăn kem.
“Nhưng mà, Bao Bao tốt lắm, bụng bụng không đau nữa, Bao Bao muốn
ăn,” Bánh Bao Nhỏ đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, giống như một con mèo nhỏ vậy. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Thiếu Triết, cuối cùng hắn đành phải gật đầu đồng ý.
“Được rồi, cha mua cho con, nhớ không được nói với mẹ đấy, nếu không, mẹ con sẽ tức giận mắng cha đấy.”
“Vâng, Bánh Bao Nhỏ dùng sức gật gật cái đầu, ngón tay nhỏ xinh chạm vào tay hắn. Vẻ đáng yêu này khiến cho bất kì ai cũng không lỡ từ chối
nở nụ cười.
Trên đường, một người đàn ông dắt tay một đứa bé, đứa bé không quá
hai tuổi, môi hồng răng trắng, mập mạp những rất đnág yêu, nhất là đôi
mắt kia, dưới ánh mắt trời, long lanh lấp lánh, ánh mắt màu trà vô cùng
sang trọng. Người đàn ông mua một cây kem, sau đó một tay bế đứa bé lên, một lớn một nhỏ đều rất đẹp trai, khiến cho mấy cô gái bên cạnh đều hét lên.
“Cho con này,” Người đàn ông đặt cây kem vào tay đứa bé, nó nở nụ
cười ngọt ngào, hơi ưỡn người ra, liếm liếm que kem, bắt đầu ăn một cách sung sướng.
Hắn xoay người rời đi, mấy người phụ nữ đứng sau hắn, nhìn đứa bé
trong lòng hắn rồi lại nhìn hắn, họ ước gì được làm mẹ của đứa bé kia.
Có một người đàn ông đẹp trai như vậy, còn có một đứa bé đáng yêu thế kia.
Trong phòng khách, Thiếu Triết đặt Bao Bao trên đùi, dì Hồ lấy một
bình sữa, đặt lên bàn, Bao Bao đưa tay xoa xoa đôi mắt, kêu một tiếng bà nội, dì Hồ cười hai mắt híp lại, đứa bé này thật đáng yêu, lớn lên cũng rất mạnh khỏe. Không hề giống mẹ, vậy là giống ba đi.
“Bao Bao, mau uống sữa đi, vừa mới ăn kem lạnh, bây giờ cần phải có
chút ấm áp vào bụng mới được,” Thiếu Triết cầm bình sữa đặt trước mặt
Bao Bao, nó liền đưa hai tay ra ôm lấy bình sữa rồi uống, Bao Bao chưa
được hai tuổi, tất nhiên vẫn phải uống sữa tươi, hơn nữa làn da mềm mại
trắn hồng, cả thân hình mập mạp này có liên quan rất lớn tới việc bú sữa mẹ.
Uống hết gần một nửa, hai mắt Bao Bao cũng từ từ nhắm lại, lông mì
dài giống Tô Lạc, giống như hai chiếc quạt nhỏ, đặt trên gương mặt nhỏ
nhắn. Hai bàn tay mũm mĩm còn ôm bình sữa.
Ăn cũng có thể ngủ, đúng là trẻ con.
Một đôi tay cẩn thận ôm lấy đứa bé trong lòng Thiếu Triết, sau đó
nhẹ nhàng lấy bình sữa ra, Bao Bao dựa vào người cô, đôi môi hồng khẽ nỉ non một tiếng, “Mẹ…”
Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt Bao Bao, con trai của cô, đứa bé cô yêu thương nhất, thật sự là rất mập.
“Tháng sau chúng ta sẽ phải sang Trung Quốc, nếu em không muốn đi,
có thể không cần đi,” Thiếu Triết hiểu rõ, đưa tay đặt lên vai Tô Lạc,
cảm giác thân thể cô khẽ cứng lại. Nơi đó là nơi cô không muốn nghĩ tới
nhát, mỗi lần nhắc tới, cô vẫn có cảm giác đau.
Tô Lạc ôm chặt đứa bé trong lòng, khẽ chớp mắt, cuối cùng quay đầu
nhìn Thiếu Triết, gật đầu một cái, “Cũng nên về đó một chuyến, ở nơi đó
không còn có người nhớ em, cũng không có người quen biết, em vốn chỉ có
một mình mà thôi,”
Cô mỉm cười, nụ cười có chút hiu quạnh, hai năm qua đi, cô cuxngd dã thay đổi, cũng có thể đối mặt, tất cả đều đã qua.
“Thiếu Triết, anh yên tâm, em đã không còn là Tô Tử Lạc của trước
đây,” trái tim Thiếu Triết như bị bóp nghẹn, Tô Lạc đang cố gắng an ủi
hắn.
Vì Bánh Bao Nhỏ, cô cũng cần phải kiên cường hơn.
Tháng sau, là tháng sau, quê hương cô, cô muốn trở về.
Cúi đầu, cô hôn nhẹ lên má Bao Bao, rồi hôn nhẹ lên đôi môi chúm chím của nó.
Thiếu Triết im lặng nhìn hai người họ, dường như họ đã thành người một nhà, một nhà hạnh phúc.
Tầng bốn năm của tập đoàn Húc Nhật lại Trung Quốc, không khí trầm
tĩnh bao trùm cả căn phòng, tiếng bút đặt trên giấy không ngừng truyền
ra.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, đôi chân thon dài bước nhanh tới, đặt một xấp tài liệu trước mặt người đàn ông.
“Húc, chúng ta lại thất bại rồi, Claudia kia rốt cuộc là người như
thế nào, tại sao lại được chào đón như vậy, rất nhiều đơn hàng của chúng ta đã chạy tới Bạch thị rồi,” Vệ Thần hơi cau mày, hai năm trôi qua,
hắn vẫn như vậy, một chút thay đổi cũng không có.
“Cô ấy là người đã giành giải nhất trong cuộc thi thiết kế trang sức năm nóoái,” Duệ Húc không ngẩng đầu lên, chỉ lãnh đạm lên tiếng, nếu
nói hai năm qua có gì thay đổi nhiều nhất, thì chính là hắn đi, hiện tại hắn càng giống một cái máy, ngay cả ăn ngủ cũng ở công ty, cái nhà kia, hắn cũng chẳng biết bao lâu rồi hắn chưa quay về.
“Húc, anh có thể bao vợ anh ra tay, cuộc thi thiết kế lần trước
chẳng phải cô ta đứng nhất sao, nói không chứng lần này cũng giúp được
gì đó,” Vệ Thần vòng hai tay trước ngực, đưa ra đề nghị của mình, đây
cũng là không còn cách nào khác, tác phẩm lần đó thực sự không tồi,
không dùng thì thật đáng tiếc.
“Vệ Thần, chú ý lời nói của cậu, là vợ trước,” Duệ Húc lãnh đạm
nói, hắn dùng sức nắm chiếc bút trong tay, vẻ mặt cũng trầm xuống.
“Vợ trước, anh nói là người nào, Tô Tử Lạc hay Tề Trữ San?” Vệ Thần
không sợ chết nói, cuối cùng Duệ Húc cũng ngẩng đầu lên, liếc ánh mắt
cảnh cáo nhìn Vệ Thần còn Vệ Thần đã sớm không thèm nhìn sự lạnh lùng
của hắn vào trong mắt, nhiều năm như vậy, sớm đã miễn dịch.