Edit: Ty Hí
Beta: Ốc Sên
Ta đến ạ hai anh này mất… Ối trời ạ…
—————–
Hà Duyên cười khan một tiếng, dám nói tổng tài như vậy chỉ có mình Tô Tử Lạc mà thôi, không đúng, còn có một người, đó chính là người phía
trước đang bước về đây, bọn họ đưa con tới công viên chơi, còn người đàn ông đó tới đây làm gì, nhìn hắn dắt tay Bánh Bao Nhỏ, cũng giống cha
con đấy chứ, thậm chí còn nhìn tổng tài cười khiêu khích, có phải lần
trước hắn đã bị đánh tới hỏng đầu óc rồi không.
Duệ Húc nắm chặt hai bàn tay, cái tên giấy vệ sinh chết tiệt kia, đó là
con trai hắn, gia đình hắn tới đây chơi, tên này còn vác xác tới đây làm gì, đúng là dư thừa.
Nhìn cái bộ dạng như vậy, lại còn ôm con hắn, hắn là người làm cha mà
mấy hôm liền còn chưa được ôm Bánh Bao Nhỏ, vừa định ôm đều bị cha mẹ
hắn ôm lấy. Cái tên khốn khiếp kia, nhất định phải trừ lương, cho hắn
đau lòng tới chết, đùng rồi, còn có số tiền hắn thiếu, ngày mai nhất
định bắt hắn trả, bán mình cũng phải trả.
Hai con muốn ăn cái gì, chú sẽ mua cho các con,” Vệ Thần cúi đầu nhìn
hai đứa trẻ, một bé gái và một bé trai đều rất xinh đẹp, tuy rằng không
phải con của hắn, chính là nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, hắn
có cảm giác vô cùng kiêu ngạo.
“Bao Bao muốn ăn kem,” Bánh Bao Nhỏ vừa mút ngón tay, vừa đòi ăn kem, còn Đồng Đồng lắc đầu, “Đồng Đồng không muốn ăn.”
“Vậy Bao Bao cũng không ăn, chị không ăn nên Bao Bao cũng không ăn,”
Bánh Bao Nhỏ ngậm tay vào miệng, tuy rằng không ăn được kem nhưng ở cùng một chỗ với chị so với ăn băng thích hơn nhiều.
“Như vậy a,” Vệ Thần suy nghĩ một chút, sau đó nhìn thấy chỗ bán bỏng ngô cách đó không xa.
“Lê Duệ Húc, mua cho tôi hai phần bỏng ngô đi,” Vệ Thần lớn tiếng nói
với Lê Duệ Húc đứng phía sau, Lê Duệ Húc hung hăng trừng mắt nhìn hắn,
cái tên chết tiệt này, có phải đã quên chuyện gì rổi hay không, hắn mới
là ông chủ, hắn mới là cha của Bánh Bao Nhỏ. Cái tên này dám ra lệnh cho hắn, muốn chết lắm sao.
“Lê Duệ Húc, con của anh muốn ăn” Vệ Thần lại là hướng phía hắn gào to
một tiếng, hắn đắc ý nhìn Lê Duệ Húc chỉ có thể nhịn cục tức này đi mua
bỏng ngô.
“Tử Lạc, hai người bọn họ thường xuyên như vậy sao?” Hà Duyên chớp chớp
mắt, sao cô lại có cảm giác bây giờ tổng tài khí phách lại có chút đáng
thương.
“Tôi không biết, hình như là từ cuộc đánh nhau ở trong văn phòng, bây
giờ hai người này như hai đứa trẻ vậy, không biết là tranh giành cái gì nữa. May mà Đồng Đồng không phải là con của Vệ Thần, nếu không chúng ta sẽ không được yên ổn.”
Hà Duyên nở nụ cười, không nói gì thêm.
“Đồng Đồng làm sao có thể là con của hắn được, Đồng Đồng chỉ là con của
một mình tôi. Cho dù hắn có rất nhiều con đi chăng nữa thì cũng không
phải là Đồng Đồng.”
Tô Tử Lạc cười cười, cũng không có nghĩ nhiều, Lê Duệ Húc đã đi mua bỏng ngô về, vẻ mặt nhìn rất kho coi, Tô Tử Lạc đi qua, kéo tay áo hắn,
“Đừng như vậy mà, anh cười một cái đi, cẩn thận làm con trai anh sợ đó.”
Lê Duệ Húc dùng sức hít một hơi thật sau, sau đó cố gắng mỉm cười. Tức giận là chuyện nhỏ, con trai mới là chuyện lớn.
“Anh biết rồi,” Hắn cần bỏng ngô đi tới, ngồi xổm xuống, đưa cho Đồng Đồng một phần.
“Cám ơn chú,” Đồng Đồng nhận lấy, ngoan ngoãn nói. Sau đó hắn mới nhìn
về phía con mình. Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt vô cùng đáng yêu, trong
miệng vẫn đút ngón tay mập, “Cha, Bao Bao cũng muốn.”
Cậu bé đưa tay về phía Duệ Húc, muốn lấy bỏng ngô.
Lê Duệ Húc đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, sau đó đưa cho
nó, “Cám ơn cha,” Cậu bé lễ phép nói xong, giọng nói ngọt ngào đáng yêu.
Duệ Húc thật muốn ôm lấy con trai, nhưng cậu bé đã nắm lấy tay Đồng
Đồng, thế giới của hai đứa trẻ, bây giờ đã không có hình bóng của người
lớn.
Hắn đứng lên, trừng mắt cảnh cáo Vệ Thần, “Cách xa con tôi ra một chút,” ánh mắt nhìn Vệ Thần như phi hàng nghìn con dao vào người hắn.
“Đừng có mơ,” Vệ Thần nhướn mày, đối với việc lần trước Duệ Húc ra tay
đánh hắn, hắn vẫn ghi hận, ra tay nặng như vậy, dám đem khuôn mặt đẹp
trai của hắn đánh thành đầu heo, hại hắn chẳng không dám ra khỏi nhà,
còn bị cha mẹ và mấy anh trai vô lương tâm chê cười.
“Trả tiền đây,” Lê Duệ Húc lạnh như băng phun ra chữ này, Vệ Thần sửng sốt một chút,” Không có tiền, có cái mạng này thôi.”
“Đánh nhau.” Lê Duệ Húc xắn tay áo mình lên, ánh mắt hung dữ, tên này
thật không muốn sống nữa sao, hắn đang tức tối còn lo không có chỗ phát
tiết đây.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai?” Vệ Thần cũng là xắn tay áo lên, lần trước là
hắn không kịp phản ứng lại, lần này không còn chưa biết ai thua ai đâu.
Hai người đàn ông không ai chịu nhường ai, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Hà Duyên có chút khó hiểu nhìn Lê Duệ Húc cùng Vệ Thần.
“Tôi không biết,” Tô Tử Lạc cười khan một tiếng, sao lại thế này, bọn họ không phải bạn tốt sao? Sao bây giờ động chút là muốn đánh nhau, có
phải lần trước đánh tới nghiện rồi không, cô lại không hề biết, bọn họ
càng đánh thì tình cảm càng tốt.
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau, hai tau đều nắm thành quyền,
dường như trận này giữa họ không phân biệt đúng sai. Đột nhiên, Duệ Húc
cảm thấy có người kéo ống quần mình.
“Cha, Bao Bao muốn cái kia.” bàn tay mập mạp của Bánh Bao Nhỏ kéo kéo
ống quần hắn, ánh mắt nhìn về chiếc máy bay đằng kia, có rất nhiều đứa
trẻ đang chơi, nó cũng muốn. Cơn giận Lê Duệ Húc trong nháy mắt liền
tiêu tan, vội vàng quay lại ôm lấy Bánh Bao nhỏ. “Được, cha đưa con đi…”
Vệ Thần lập tức cũng không còn cáu giận nữa, không ai đánh, hắn cũng không thể tự đánh chính mình.
Lúc này Đồng Đồng cũng nhìn về phía đó, trong ánh mắt có hâm mộ và chờ
mong, nhưng cô bé luôn im lặng, đứng tại chỗ, bộ dạng đáng thương khiến
Vệ Thần đau lòng.
Đúng là một đứa bé đáng thương.
Hắn đi tới, ôm lấy Đồng Đồng, rõ ràng cô bé so với Bánh Bao nhỏ lớn hơn
hai tuổi, nhưng là thấy thế nào bế còn nhẹ hơn so với Bánh Bao Nhỏ. Mẹ
của cô là cái người kia, sao thể để cho đứa trẻ gầy gò như thế này.
“Đồng Đồng, có muốn đi máy bay không?” Hắn xoa nhẹ một chút mái tóc của Đồng Đồng rồi cười.
Đồng Đồng xấu hổ cười cười, sau đó gật đầu một cái.
“Được, chú đưa con đi máy bay, tuy con không có cha, nhưng con không
được quên, vẫn còn có chú ở đây.” Vệ Thần ôm lấy Đồng Đồng đuổi kịp bước chân Lê Duệ Húc, hai người đàn ông, mỗi người bế một đứa trẻ, ngồi lên
trên chiếc máy bay kia.
Bọn họ tất nhiên không cần mua vé, cái công viên này đã là của nhà họ Lê, họ muốn như thế nào lại chẳng được.