“Trữ San, tôi phải làm việc, mời cô rời khỏi đây, đừng quấy nhiễu
công việc của tôi nữa,” Hắn ra lệnh đuổi khách, vẻ mặt lạnh như băng,
sắc mặt Trữ San tái nhợt, có chút không tin nổi.
“Lê Duệ Húc, thực ra anh sớm đã muốn ly hôn với tôi phải không? Anh
vốn không hề thương tôi, người anh yêu luôn là cô gái vô dụng kia,” Trữ
San cao giọng nói, tới tai Duệ Húc có chút chói tai.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, anh đối với cô ta tàn nhẫn, vô tình hơn bất kì ai, vì sao chứ, vì anh quá để ý tới cô ta, anh sẽ ghen ghét
khi Tô Lạc sẽ ở cùng với Vũ Nhiên, anh cho rằng anh làm tất cả vì tôi,
nhưng anh làm tất cả chỉ vì bản thân anh thôi.” Trữ San cười lạnh, nếu
hắn đã vô tình như vậy, thì cô cũng không cần khách khí với hắn nữa, sự
tức giận của cô, một chút hắn cũng không thèm để ý, giữa bọn họ đã chẳng còn gì, khi một người đàn ông đã không còn tình cảm với người phụ nữ
nữa, bất kể là cái gì cũng không thể cứu vãn.
Ngýời đàn ông nhý Lê Duệ Húc chính là một kẻ lãnh khốc, vô tình, hắn không cần phụ nữ, từ đầu tới cuối hắn không để tâm một người phụ nữ
nào, ngoại trừ Tô Tử Lạc, cho dù hắn có từ bỏ, hắn cũng thể vứt bỏ những suy nghĩ về cô, giống như hắn đã vứt bỏ một đứa con của chính mình mà
hắn không hề biết…
“Lê Duệ Húc, anh không có bao giờ có thể ở cùng một chỗ với cô ta
đâu, bởi vì anh…” Nói tới đây, khóe môi đỏ mọng cong lên, nụ cười hung
ác.
“Tề Trữ San, cô thử nói một chữ nữa xem…” Vệ Thần vội vàng đứng
lên, dường như đã đoán được cô ta định nói cái gì, Trữ San hất cằm lên,
hiện tại cô đã không còn gì, cái gì cũng không có, cô còn gì phải băn
khoăn nữa đây.
“Lê Duệ Húc, anh khiến tôi thành thế này, tôi cũng sẽ không để anh sống tốt đâu,”
“Lê Duệ Húc, có thể anh không biết, anh thật sự đã từng có một đứa
con,” cô thấy Duệ Húc ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng hơn, quả nhiên
là không tin.
“Anh yên tâm, đứa bé kia không phải là của tôi, mà là của anh, của anh và Tô Tử Lạc,”
Duệ Húc đột nhiên đứng lên, ánh mắt màu trà như bị vật sắc đâm phải, cả người như đang run lên, cảm giác đáng sợ xâm chiếm, Trữ San cười đến cúi gập người.
“Anh không cần nghĩ, đứa bé kia đã không còn, là một đạp ngày đó của anh, ngay bên ngoài bệnh viện, anh vì đứa bé không có thật của tôi mà
tự mình giết chết chính con mình, Húc, bây giờ anh có thấy thống khổ
không, nhưng tôi so với anh còn thống khổ hơn, bởi vì tôi vĩnh viễn
không thể biết cảm giác mất đi đứa bé sẽ như thế nào.”
“Tôi không có con, cô cũng vĩnh viễn không thể có…”
“Đủ rồi, Tề Trữ San…” Vệ Thần đi tới, bắt lấy cổ tay Trữ San, mở
cửa, trực tiếp đẩy cô ra ngoài, cũng chẳng thèm để ý cô có phải phụ nữ
hay không, hắn nhìn cô mới thấy người phụ nữ này đã không còn là một con người mà giống một con quỷ đang giận dữ.
Cửa phòng đóng lại, hắn cũng không thèm để ý Trữ San sẽ như thế nào, dù sao Duệ Húc nhiều tiền, cô ta muốn bao nhiêu tiền viện phí đều được.
“Húc…” Vệ Thần bước lại gần hắn, đưa tay đặt lên bả vai hắn, cảm
giác thân thể hắn khẽ run lên, hắn biết chuyện này, nhất định kết quả sẽ không tốt đẹp gì.
“Cái này chính là nguyên nhân anh không nói cho tôi có phải không,
cô ấy mang thai, chính tôi đã giết đứa con của mình,” Duệ húc suy sụp
ngồi trên ghế, ánh mắt màu trà trần ngập ưu thương, hắn thế nhưng lại
giết chính con mình, hắn nhìn tay mình, dường như có thể nhìn ra, đôi
tay hắn dính đầy máu của con mình.
“Húc, tất cả đều đã qua, tôi không nói, là sợ…” Vệ Thần chưa nói hết đã sững sờ nhìn Duệ Húc…
Hắn ngây người Duệ Húc, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nhìn
thấy bộ dạng này của Duệ Húc, trái tim hắn cảm thấy như bị bóp nghẹn,
Húc, anh sao lại cứ phải tự làm khổ mình.
Duệ Húc đưa hai tay ôm mặt, một người đàn ông trưởng thành, lãnh
khốc vô tình như hắn lại khóc, Vệ Thần không nhìn thấy hắn đang khóc,
chỉ cảm nhận qua bờ vai đang run lên của hắn, nước mắt chảy qua khe ngón tay, đã nói cho Vệ Thần biết, hắn đang khóc.
Từ bé tới lớn, chưa bao giờ Vệ Thần nhìn thấy Duệ Húc khóc, nhưng
hôm nay hắn lại khóc, Vệ Thần luôn cho rằng Duệ Húc là một cỗ máy, vốn
không biết cái gì gọi là yêu, bây giờ Vệ Thần đã thực sự hiểu được,
nhưng lại quá thống khổ. Vệ Thần cứ yên lặng đứng bên cạnh Duệ Húc, bây
giờ Duệ Húc đã không phải là tổng tài tập đoàn Húc Nhật lãnh khốc vô
tình, cao cao tại thượng nữa, hắn chỉ là một người cha đã mất đi đứa con của mình, tuy rằng đứa bé vẫn chưa thành hình, nhưng cũng là đứa con
duy nhất của hắn.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ khe ngón tay, nỗi đau này như muốn
giết chết hắn, tới hôm nay hắn mới biết, hắn cũng có nước mắt, hắn cũng
biết đau. Con của hắn, vợ của hắn….
Xin lỗi, xin lỗi….
Cho dù có bao nhiêu lời xin lỗi, đều không có cách nào xóa tan những tổn thương hắn đã gây ra, có bao nhiêu lời xin lỗi thì dứa bé cũng
không thể quay về.
Biệt thự nhà họ Lê, một năm trước đã như một căn nhà hoang, bây giờ
căn nhà này đã được khôi phục lại, có người giúp việc bán thời gian, hắn vẫn là chủ nhân duy nhất, tất cả giống như hai năm trước khi hắn và Tô
Lạc ở đây, nhưng trái tim hắn lại không có cách nào quay lại như hai năm trước.
“Vợ, anh đã về rồi,” Hắn mở cửa, đáp lại hắn chỉ có căn phòn lặng
im, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, cả tiếng hít
thở có chút gấp của hắn, Trái tim hắn mỗi nhịp đập đều nhanh hơn, cũng
đau đớn hơn.
“Vợ, hôm nay hôm nay chúng ta đàm phán được một hợp đồng rất lớn, đủ để công ty chúng ta ăn cả năm, đúng rồi, vợ à, hôm nay anh có ghé qua
quán ăn ven đường đó, cuối cùng anh cũng đã học xong cách nấu, chờ em
quay lại, anh sẽ làm cho em ăn.”
“Vợ, xin lỗi, hôm nay anh mới biết chuyện của cục cưng, anh rất xin
lỗi em. Cũng xin lỗi cục cưng…” Giọng nói hắn có chút nghẹn ngào, cứ
nhìn vào khoảng không rồi nói. Từ sau khi nơi này chỉ còn mình hắn, hắn
lại có thói quen nói chuyện một mình, vì sao hắn thích ở công ty, bởi vì ở đó có rất nhiều công việc đè nặng lên hắn, làm hắn không có thời gian để nghĩ những thứ khác.