“Tô Tử Lạc, lấy cho tôi một cốc cà phê, nhanh lên.” Một bàn tay quen thuộc vươn ra, cô đi qua, cầm lấy chiếc cốc, nụ cười trên mặt thản
nhiên có chút mệt mỏi.
“Quên đi, tôi tự đi lấy thì hơn.” Không biết có phải nụ cười quá
gượng gạo trên gương mặt cô, khiến người khác cảm thấy lương tâm cắn
rứt, người nào đó đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, cô nhìn chằm chằm bàn tay
trống trơn, ánh mắt cũng trở lên trống rỗng.
Trong phòng photocopy, cô chuyên tâm vào công việc, quản lý cũng
không mắng cô, chỉ là cảnh cáo một chút, nếu còn không đi làm, sẽ trừ
tiền lương của cô, cô cũng đâu phải cố ý, không ai biết, cô thất tình và ngay sau đó là kết hôn.
“Lạc Lạc.” Đường Tình đi tới gần cô, đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô.
“Lạc Lạc, loại người như hắn không xứng, cậu tốt như vậy, nhất định
sẽ có một người đàn ông tốt yêu cậu, Ôn Vũ Nhiên thực sự không xứng với
cậu.” Đường Tình khẽ cắn môi, không biết phải an ủi cô ra sao.
Hôn lễ kia đã phát sóng trên ti vi, cô nhất định đã xem, Lạc Lạc
đáng thương, chắc chắn cô đã rất đau đớn, cô yêu người đàn ông kia như
vậy, tên đáng chết, không yêu cũng đừng tiếp cận Lạc Lạc, không cần cho
cô ấy hi vọng, nếu biết sớm, trước kia đừng gặp có phải tốt không.
Tô Tử Lạc cúi đầu, cảm giác đau đớn dâng lên trong trái tim.
Không phải hắn không xứng với cô, mà chính cô không xứng với hắn,
cũng sẽ không có người đàn ông nào yêu cô. Bởi vì cô đã kết hôn, mặc dù
cuộc hôn nhân này không có tình yêu.
Ai, Đường Tình thở dài, ngồi trên mặt bàn, thuận tay cầm lấy một tờ
tạp chí, nhàm chán mở ra, không khí hiện tại thực sự bức bách, Lạc Lạc
như vậy khiến cô không biết phải nói gì mới tốt.
Dường như nói cái gì cũng không đúng, đều gây tổn thương cho cô, cuộc sống của cô thực khổ a.
“Hazz, lần nào cũng là người đàn ông này, ai, lớn lên thật sự quá
đẹp trai, nếu là bạn trai mình thì tốt biết mấy.” Đường Tình nói một
hồi, ” Lê Duệ Húc, đến cái tên cũng dễ nghe như vậy, thật là một người
đàn ông có một không hai.”
Tô Lạc đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe đến cái tên Lê Duệ Húc, cô đột nhiên ngẩng đầu, Đường Tình vừa nói gì vậy, Lê Duệ
Húc, là Lê Duệ Húc kia sao.
Đường Tình vẫn đang mải mê xem tạp chí, mất cảnh giác buông lỏng hai tay, bỗng cuốn tập chí không cánh mà bay.
“Này…” Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt, thấy người lấy đi cuốn tạp chí, là Lạc Lạc.
Tô Lạc lật ra, quả nhiên, là người đó, trên tập chí tấm hình hắn cao lớn trầm ổn, trước mắt cô vẫn không chút thay đổi, bộ âu phục màu đen
bó sát người, càng lộ thêm sự lạnh lùng vốn có của người đàn ông, tuy là chụp nghiêng mặt, vẫn nhìn rõ đường nét của khuôn mặt, cả người cao
lớn, ánh mắt đầy mị lực cuốn hút người khác. Sự ngạo mạn hiện rõ nét.
Lòng cô khẽ dao động, tiếp tục nhìn xuống những dòng chữ bên dưới, tất cả đều lọt vào tầm mắt của cô.
Lê Duệ Húc, quả nhiên là Lệ Duệ Húc.
Hắn…