“Bình tĩnh, trước tiên anh buông tay ra đã được không?” Bác sĩ không chịu nổi kêu lên, rõ ràng là người bị bệnh sao khí lực lại lớn như vậy.
Cuối cùng Duệ Húc cũng thả lỏng tay ra, ánh mắt như chìm trong bóng
tối, hắn lấy chiếc ví da ra, lấy một tấm hình đưa ra trước mặt bác sĩ.
“Người mà anh nói có phải đây không?”
Bác sĩ không ngừng xoa bả vai mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó
gật đầu một cái, “Đúng vậy, chính là cô ấy, tuy rằng trong hình này có
vẻ sạch sẽ hơn, thần sắc cũng tốt hơn, nhưng đúng là cô ấy, không sai
đâu.”
Duệ Húc đóng chiếc ví da lại, giống như mất đi toàn bộ sức lực, hắn
dựa vào trên giường bệnh, cảm giác đau đớn ngày một nhiều, hắn đã sai
rồi, thực sự đã sai rồi.
Bác sĩ cầm kim lên, đâm vào mu bàn tay của Duệ Húc, Duệ Húc lại như người mất hồn, cứ ngồi như vậy.
“Anh này, lần trước cô gái đó vất vả cõng anh tới đây, nói thật,
chúng tôi đều bị dọa sợ, cho nên, anh càng phải yêu quý thân thể của
mình hơn, nếu không sẽ uổng phí sức lực, nhiệt tình của cô gái đó, rõ
ràng khi cõng anh tới đây, cô gái gần như ngất xỉu vậy mà câu đầu tiên
nói chính là cầu xin chúng tôi cứu anh, anh này…”
Bác sĩ muốn nói gì nữa, lại nhìn thấy bộ dạng thất thần của Duệ Húc, khẽ thở dài, hiện tại hắn có nói gì, người bệnh này cũng không nghe
thấy đi.
Bác sĩ xoay người rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, hắn cũng không
biết, mỗi một câu hắn nói, mỗi một chuyện hắn kể, Duệ Húc đều nghe rất
rõ, từng từ từng từ.
Duệ Húc cầm điện thoại đi động lên, gọi tới một dãy số mà đã rất lâu hắn không gọi.
Cuộc gọi đã kết nối, giọng một cô gái vui vẻ vang lên, hiện tại lại
cho hắn cảm giác vô cùng chán ghét, hắn dùng sức nhíu mày, giọng nói
lạnh như băng.
“Trữ San, tôi muốn biết một chuyện, hai năm trước là cô đưa tôi vào bệnh viện sao?”
Trữ San khi nhìn dãy số người gọi tới có chút lo lắng và hưng phấn
tột cùng, cô nghĩ Duệ Húc muốn quay lại với mình, hắn vốn chỉ yêu mình
cô, kết quả, hắn lại hỏi một chuyện đã qua lâu như vậy, một chuyện mà
gần như cô đã quên mất, trong nháy mắt, cô giống như bị hất một chậu
nước lạnh vào người, không phải hắn đã biết gì rồi chứ.
Cô cầm điện thoại bằng cả hai tay, ngón tay không ngừng run lên.
“Tất nhiên… Tất nhiên là em đưa anh vào bệnh viện rồi,” Giọng nói
run rẩy và chần chờ của cô đã cho Duệ Húc biết tất cả, cô đang nói dối.
Khóe môi Duệ Húc khẽ nhếch lên, người hiểu rõ hắn sẽ biết, khi hắn nở nụ cười như vậy, chính là lúc hắn bắt đầu tàn nhẫn.
“Trữ San, tôi rất ghét những kẻ nói dối, nếu cô còn muốn sống sót ở
đây, hãy nói cho tôi sự thật đi, có phải là cô hay không?” Giọng nói hắn ngày một lạnh, giống như một tảng băng lớn đè nặng.
Ngón tay Trữ San không ngừng run lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống.
“Trữ San, người đưa tôi tới bệnh biện có phải cô không, người đó vốn không phải cô mà là Tô Tử Lạc,” Duệ Húc cúi đầu, giong nói lạnh như
băng, ánh mắt hắn nhìn vào chiếc ví da lại có chút mềm mỏng, ngón tay
xoa nhẹ lên tấm hình, đó là nhất thời hắn chụp được, thời điểm đó là
thời gian cô hạnh phúc nhất đi, cô gọi hắn là chồng, hắn gọi cô là vợ…
Hiện tại, hắn đã không còn một người vợ tốt như vậy nữa. Hắn đã khiến cô bị tổn thương đầy mình. Hắn đã muốn đẩy cô xuống địa ngục.
Trữ San hít một hơi, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, ” Đúng
vậy, Lê Duệ Húc, anh nói đúng, người đưa anh tới bệnh viện không phải là tôi, tôi chỉ tới sau thôi, khí đó, anh đã làm phẫu thuật xong rồi, thế
nào, cái này anh đã hài lòng chưa, đúng rồi…” Khóe môi Trữ San cong lên, hiện tại cô không tốt, Duệ Húc cũng dừng mơ được yên ổn.
“Tôi quên mất chưa nói với anh một việc, canh anh uống mỗi ngày đều
do cô ta làm mang tơi, nhưng anh lại uống cùng tôi…” Lời cô còn chưa
hết, hắn đã dùng sức cúp điện thoại. Cô từ từ thả tay ra, chiếc điện
thoại rơi trên mặt đất, cô đưa hai tay bưng kín mặt, cô biết lúc này,
mình đã mất đi tất cả rồi, Ôn Vũ Nhiên không cần cô, Lê Duệ Húc cũng
không cần cô, không có họ, cô còn cái gì đây?
Ngón tay Duệ Húc xoa nhẹ trên tấm hình, khóe môi nhợt nhạt cong lên, sự chua xót, đau đớn này hắn chưa bao giờ nếm trải, “Vợ, xin lỗi, khi
đó đã khiến em phải vất vả rồi, em có thai vậy mà anh lại không thể chăm sóc tốt cho em, thậm chí còn khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy,
nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt
với em, anh sẽ không bao giờ hối hận cho dù phải dùng thủ đoạn như nào
để giữ em lại cạnh anh, nếu không như vậy, anh đã không thể gặp được
em.”
“Vợ, thì ra anh luôn không biết, anh nghĩ yêu chính là yêu, anh phát hiện anh sai rồi, em đi rồi, cũng mang tất cả mọi thứ của anh đi rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt màu trà mông lung, sự đau đớn lộ rõ không cách nào xóa bỏ.
Trong cuộc sống của hắn xuất hiện rất nhiều phụ nữ, hắn luôn cho
rằng, Tễ Trữ San là người phụ nữ duy nhất hắn muốn, hắn vì cô mà có thể
buông tha tất cả, nhưng hắn lại không biết, còn một người phụ nữ nữa,
cũng cho hắn tất cả rồi lại mang đi tất cả.
“Vợ, bây giờ em đang ở đâu, có khỏe không? Anh sai rồi, tất cả là
lỗi của anh… Em có thể tha thứ cho anh sao?” Hắn nhắm mắt lại, gương mặt u ám, sự thống khổ lộ rõ.
Đáp lại hắn chỉ là sự yên lặng trong phòng, thứ hắn nghe được cũng
chỉ là tiếng hít thở của chính mình. Trong bệnh viện, không ai biết,
người đàn ông được mệnh danh là người đàn ông sắt trên thương trường
cũng có cô đơn, cũng buồn khổ.
Bóng đêm buông xuống, mọi thứ lại càng yên tĩnh hơn, hắn ngồi nhìn
ra cửa sổ thật lâu, đôi mắt màu trà như đang nhìn thấy kí ức… Trong kí
ức đó, hạnh phúc quá ít, đau thương lại quá nhiều, tất cả là do một tay
hắn tạo ra.
Khi hắn chìm trong giấc ngủ say thì ở một sân bay nào đó, một chiếc máy bay cũng bắt đầu cất cánh.
Trong khoang hạng nhất, Bạch Thiếu Triết ôm Bánh Bao Nhỏ, Bao Bao
đưa tay xoa xoa hai mắt rồi ngủ thiếp đi. Thiếu Triết nhớ lại trước khi lên máy bay, dì Hồ ôm chặt Bao Bao, giống như sinh li tử biết vậy, đến
hắn còn chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy, Bánh Bao Nhỏ đúng là
tâm can bảo bối của dì Hồ rồi.